Thứ Năm, 29 tháng 9, 2011

[Phệ ái như huyết] Chương 14


Vì có được Nước mắt Nhân Ngư, ngày hôm sau Rio đã có thể đi học lại bình thường.

Cậu vẫn theo thói quen ngồi cùng Liszt và Quincy, còn có Ariel, bốn người cùng nhau trò chuyện rất hợp ý.


Bắt đầu vào học, Rio nhìn quanh bốn phía nhưng không thấy bóng dáng Knight Derwent đâu. Nhớ đến lúc tên kia đã nói sẽ đến học Hợp tác khoá, trong lòng cậu không khỏi cười nhạo.

Quả nhiên khi vừa vào học, giáo viên lại một lần nữa nhấn mạnh vấn đề an toàn. Ngoài việc  ra lệnh cấm ra ngoài vào ban đêm, ngay cả lúc sinh hoạt hay sau bữa ăn, mọi người đều phải ở trong phòng mình. Trong lớp đột nhiên xuất hiện một bầu không khí nặng nề, thậm chí một số học sinh còn cảm thấy bất an.

Kỳ thực Rio hiểu rất rõ, trừ khi McCowen bị tìm ra, bằng không thì dù cho tất cả học sinh đều ở lại trong phòng thì liệu có bao nhiêu an toàn?

Chính thức vào học, Rio lại trở nên buồn ngủ. Cậu không rõ vì sao những giáo sư khi lên lớp lại luôn dùng một ngữ điệu trầm bổng, hại cái lỗ tai cậu cứ như bị tra tấn bởi những bài hát ru.

Gần hết giờ học, cửa phòng bỗng nhiên bị đá cái rầm. Giáo sư buộc phải dừng lại, tất cả mọi người đều quay về phía cửa chính.

Ngược phía ánh sáng, một người dáng thanh mảnh chậm rãi bước thẳng về phía trước, ngang nhiên đi qua trước mắt mọi người rồi tới bên bàn Rio.

“Cô gái, ta nghĩ vị trí này là của ta! Cộng sự của cô bên kia!” Tay hắn tùy ý chỉ về phía sau, nơi đó hiện ra vẻ mặt không chút tình nguyện nào của Melany.

“Sao… Thật không…” Ariel thoáng ngạc nhiên. Đương nhiên không ai nghĩ đến người chưa bao giờ tới Hợp tác khóa như Knight Derwent lại đột ngột xuất hiện nên tất cả mọi người xung quanh đều lộ ra vẻ nghi hoặc.

Rio tỉnh cả ngủ, nhíu chặt mày nhìn Knight Derwent vẫn như trước thích làm theo ý mình mà cảm giác thản nhiên như không.

“Nếu anh muốn ngồi ở đâu thì tốt hơn hết là nên đi học sớm một chút!”

Trong phòng bỗng im phăng phắc, giáo sư dường như muốn nói điều gì nhưng rồi lại thôi. Việc này làm cho Rio càng thêm khó chịu trong lòng, vì sao Knight Derwent đến trễ mà cả giáo viên cũng không dám phê bình hắn?

“Không thì ta về ngủ tiếp. Đối với ta, học phần cũng chẳng có gì quan trọng.” Knight Derwent lộ ra nét cười hoà nhã nhưng sự lạnh giá trong đó lại khiến cho tim người ta run rẩy.

Rio còn muốn nói nữa nhưng lại bị Ariel kéo lại.

“Vậy mời Ngài ngồi đây, vừa lúc tiểu thư Melany cũng tới, chắc tôi nên ngồi cùng cô ấy!” Ariel cười với Rio, thu dọn các thứ rồi đến chỗ Melany.

Rio nghiến răng nghiến lợi liếc mắt nhìn Knight Derwent, đối phương cũng chẳng nói chẳng rằng, tao nhã ngồi xuống cạnh cậu. Lạ một điều là giáo sư trên bục giảng lại lộ ra vẻ muốn khóc, như thể sự kiện Knight Derwent tới nghe bài giảng của mình là việc khiến ông ta có thể kiêu ngạo vậy.

Thế giới này điên hết rồi sao? Rio lấy tay đè lại hàng mi nhăn tít.

Chương trình học kết thúc. Trong khi mọi người vẫn còn dõi mắt nhìn theo Knight Derwent thì hắn đã rời khỏi phòng học. Rio không khỏi trợn tròn mắt, cậu bỗng có chút hối hận vì bản thân mình lại yêu cầu Knight Derwent đến lớp.

Ariel tỏ vẻ không có gì xảy ra, vỗ vai Rio nói, “Thật tốt quá! Chỉ cần bọn họ tiếp tục đi học, chí ít chúng ta cũng không cần phải lo về học phần của mình ở hợp tác khoá.”

Knight Derwent trên đường trở về phòng ngủ, cánh tay bất đắc dĩ phải đeo thêm một Melany không ngừng lải nhải.

“Hợp tác khóa buồn chán quá đi, lần sau không đến có được không?”

Knight Derwent không đáp, chỉ bước nhanh hơn bỏ mặc Melany. Kỳ thực đối với hắn, Hợp tác khóa có khác gì một loại tra tấn đâu? Người kia ngồi ngay bên mình, gần đến mức hắn có thể ngửi được mùi hương thoang thoảng toát ra từ đối phương, nghe được tiếng máu lưu động trong thân thể cậu hòa với tiếng hô hấp nhẹ nhàng như tơ. Hắn chưa bao giờ mẫn cảm đến thế khi ở gần một người nào đó.

Vì thế hắn đã chạy khỏi nơi ấy ngay khi tiếng chuông vang lên, thế nhưng… tại sao bây giờ bản thân lại bắt đầu cảm thấy…  nhớ nhung?
Căn phòng tối tăm xen vào một tia sáng nhàn nhạt, tiếng thở nặng nề khiến cho người ta cảm nhận được tử thần đang cận kề sát bên.

“Ngươi còn muốn chạy đi đâu, McCowen?” Âm thanh tao nhã nhưng không hề chứa đựng một tia cảm tình.

“Ta không hiểu… Tại sao ngươi lại liều mạng muốn tìm ra ta đến thế…” McCowen rít qua kẽ răng. Hắn thề rằng cả đời này chưa từng chật vật như vậy, bị một kẻ kém mình tới hơn ba ngàn tuổi truy đuổi đến mức không còn nơi nào để lẩn trốn.

Người thanh niên kia vẫn duy trì dáng vẻ tươi cười như trước, bước từng bước tới gần nhưng lại khiến người khác cảm thấy như địa ngục đang thét gọi.

“Chỉ cần ngươi còn sống, người mà ta để ý nhất sẽ gặp nguy hiểm.”

“Vì ta đã tập kích Knight Derwent?” McCowen lùi dần về phía sau, ngọn nến leo lắt trên vách tường là nơi tốt nhất để tạo nên cái bóng.

“Đó là một nguyên nhân.” người kia vẫn rất mực ưu nhã như trước, “Thật ra mục tiêu của ngươi nếu không phải Knight Derwent thì cũng là ta.”

“Không sai, vì thế ngươi hãy cảm kích Knight Derwent vì đã cho ngươi có cơ hội hiểu rõ được năng lực của ta…”

McCowen lùi lùi đến nơi tia sáng rơi xuống. Cái bóng bị ánh nến tạo ra kéo dài quỷ mị, nhanh chóng ầm ầm đánh tới người thanh niên trước mặt.

Tuy nhiên người kia vẫn tĩnh lặng như trước, chỉ hơi nghiêng nghiêng đầu. Một trận cuồng phong dũng mãnh bất ngờ ùa vào hành lang. Ánh nến tắt ngấm trong nháy mắt, màn công kích của McCowen bị bao phủ trong bóng đêm

Đột nhiên McCowen cảm giác được cổ họng mình bị cắn phá tàn ác, máu tươi không ngừng tuôn ra, không còn chút sức nào để phản kháng.

“Không thể nào… Năng lực của ngươi rõ ràng không phải là… điều khiển gió…”

“Phải nói, năng lực của ta không chỉ là điều khiển gió.” Âm thanh băng lãnh gần như đông đặc suy nghĩ của McCowen.

“Năng lực của ngươi… rốt cuộc là cái gì…” Nếu như đằng nào cũng chết, hắn cần phải biết mình chết trong tay của một kẻ như thế nào.

“Năng lực của ta là…” Người kia nhẹ nhàng thì thầm bên tai hắn

Trong bóng tối, cặp mắt McCowen mở trừng trừng, “Phyllis… ngươi là cái đồ… ma quỷ…”

Phyllis buông tay, thân thể McCowen theo lực hấp dẫn rơi xuống. Phyllis cúi mặt, thong thả nói, “Ma quỷ thực sự không phải là ngươi, là ta, hay là Pampas… Đó là thời gian!”
Rio đang ở buổi ôn tập buồn chán thì cửa phòng đột nhiên bị đá bay, giọng nói run rẩy của Quincy khiến lông mày Rio không khỏi nhăn lại.

“Nghe gì chưa? Nghe gì chưa?” Quincy lắc lắc vai Rio kêu lớn.

“Nghe cái gì?”

“McCowen chết rồi!”

“Hả?” Rio ngẩn người… McCowen chết rồi? Hắn không phải là người của Nguyên lão viện sao?

“Nghe nói hắn bị Phyllis giết trong phòng hồ sơ của Thư viện đấy!”

“Phyllis?” Rio cảm thấy khó hiểu. Phyllis sao lại gặp McCowen được nhỉ? Đó không phải là phòng hồ sơ cũ sao?

“Em cũng không rõ, anh ấy hiện đang ở Nguyên lão viện để trình bày. Tuy rằng McCowen là kẻ phản bội nhưng việc hắn bị học sinh giết thì quả thật vô cùng nghiêm trọng đấy!”

“Làm tổn thương lòng tự tôn của bọn họ sao?” Rio cười nhạt. Dù sao thành viên Nguyên lão viện đều là Huyết Tộc nhân đã ngoài năm nghìn tuổi, không lý nào trong khi bọn họ vô phương truy tìm McCowen thì lại bị một tiểu bối mới có hai nghìn tuổi qua mặt. Thể diện để ở đâu đây?

Quincy còn đang nói một thôi một hồi, Rio đã bắt đầu lo lắng.

Phyllis không có việc gì thì tốt rồi.

Bằng cái chết của McCowen, bóng ma bao phủ trường học cũng dần tiêu tán. Tuy rằng việc phòng bị vẫn không đổi nhưng khuôn viên trường lúc đêm về cũng náo nhiệt hơn trước nhiều.

Rio nằm ngửa trên mặt cỏ, trước mắt là một bầu trời đầy sao. Sự việc cỏn con này chỉ như một viên kim cương lấp lánh trong màn đêm, thoạt nhìn cứ tưởng lộng lẫy phồn hoa nhưng thật ra lại vô cùng thưa thớt.

Cậu hiểu rõ, trong khuôn viên trường chưa chắc đã thực sự an toàn. Một McCowen bị giết thì sẽ có hai, ba người như thế lại xuất hiện, chỉ là chưa bị phát giác mà thôi. Tuy nhiên trong khoảng thời gian này, những kẻ đến từ Rừng Già Sâu Thẳm cũng phải biết an phận một chút, yên lặng chờ đợi tất cả phòng bị được thả lỏng, sau đó… ngóc đầu trở lại.

Gió đêm nhè nhẹ, thảo diệp nhẹ nhàng đung đưa, mùi bùn đất khiến hàng mi đang nhăn của Rio bất chợt giãn ra.

Cậu cảm nhận bên cạnh có người ngồi xuống, vì thế mà chậm rãi quay đầu lại. Khuôn mặt khiến tim người khác đập loạn nhịp ấy đã làm cho cậu từ lần đầu gặp mặt đã ngưỡng mộ không thôi.

“Thật xin lỗi, khi cậu xuất viện tôi đã không đến gặp.” Người kia nhẹ nhàng nằm xuống, nghiêng đầu nhìn vào cặp mắt Rio. Vĩnh viễn cậu cũng không thể hiểu được vì sao ánh mắt Phyllis lại thâm trầm như thế, khiến cho bản thân không cách nào thu lại nỗi lòng mình.

“Việc đó không quan trọng… Chuyện của McCowen…”

“Đã giải quyết rồi.”

“Anh… làm sao gặp được hắn vậy?” Đây là vấn đề Rio rất muốn hỏi.

Phyllis nhắm lại đôi mắt khiến người ta không thể nào dứt ra được, chậm rãi mở lời, “Phải nói là…tôi chỉ trùng hợp xuất hiện ở nơi hắn ẩn nấp thôi.”

“Anh… làm sao giết được hắn?” Dù Phyllis chỉ hơn Knight Derwent hai trăm tuổi nhưng Knight Derwent cũng không dám chắc giết chết được McCowen, vậy mà Phyllis lại có thể, hơn nữa nghe thật nhẹ nhàng.

“Rio, cậu nên biết rằng phải có ánh sáng thì cái bóng mới có thể xuất hiện được.” Giọng nói của Phyllis có chút uể oải. Anh đã thực sự nghĩ rằng Rio chính là ánh sáng của mình, nếu không cẩn thận để nó thâm nhập vào bóng tối nơi đáy lòng thì chắc chắn sẽ để lại một cái bóng dài vô tận. Đó là nỗi sợ hãi lớn nhất. Vì thế, ngay khi anh bắt đầu muốn nắm lấy thứ ánh sáng diệu kỳ này thì  lại cay đắng nhận ra rằng mình vĩnh viễn không thể nào bắt được.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét