Thứ Năm, 29 tháng 9, 2011

[Phệ ái như huyết] Chương 17


Từ khi có thể tự do thao túng linh thú, Rio thường xuyên tới Thư viện Trung ương đọc sách. Tàng thư nơi đó phong phú, sắp xếp rõ ràng, là nơi thật sự thích hợp cho việc tĩnh tâm học tập. Tuy rằng đa số những người tiêu phí thời gian ở đây đều là Huyết tộc và Nhân Ngư, nhưng hình ảnh những bức tường đầy sách và tuấn nam mỹ nữ cúi đầu bên những trang giấy vẫn đẹp mắt vô cùng.


Tuy nhiên, thỉnh thoảng mùi hương nhẹ nhàng từ những trang sách tỏa ra lại khiến cho Rio dần khép hai mắt, sau đó… bất chợt ngủ quên tự lúc nào. Chẳng hạn như lúc này đây, cậu đang tựa người vào bàn học, cuốn sách cổ trở thành cái gối còn những tiếng lật sách hiếm hoi như khúc hát ru tuyệt vời.

Không biết đã bao lâu, dạ dày Rio đột nhiên phát ra tiếng òng ọc. Trong Thư viện yên tĩnh, đó quả thật là một thanh âm rõ ràng. Cậu chậm chạp ngồi dậy, sờ sờ mặt mình, đoán là bị quyển sách gối đầu kia in dấu trên mặt.

Phía trước truyền đến một tiếng cười trầm lắng êm tai.

Rio ngẩng đầu, thấy Phyllis không biết từ bao giờ đã xuất hiện trước mắt.

“Anh đến bao lâu rồi?” Rio có chút buồn cười, Phyllis luôn có khả năng vô thanh vô thức xuất hiện ngay bên mình.

“Từ lúc đầu cậu thân thiết tiếp xúc với quyển sách đó.”

“Là bao lâu?” Rio kéo cuốn sách lại nhưng Phyllis lại vươn tay cầm lấy nó.

“Tôi cũng chẳng rõ, đại khái chắc khoảng hai, ba tiếng. Cậu đang đọc “Linh thú chủng loại học” à?” Tư thế lật sách của Phyllis mang một loại mỹ cảm thiêng liêng, tựa như thiên sứ trong lễ rửa tội.

“Vâng.” Rio nhìn anh, thầm nghĩ: hai, ba tiếng đồng hồ mà không tính là lâu sao? Xem ra cách tính thời gian của Huyết tộc không giống với Nhật tộc rồi. Mà Phyllis cứ nhìn mình hai, ba giờ như thế, anh ấy không thấy buồn chán sao?

“Cậu đang nghĩ tôi nhìn cậu hai, ba tiếng có phải thấy buồn chán không chứ gì?” Phyllis nhẹ nhàng đặt cuốn sách xuống, đôi môi hiện ra một đường cong khiến tâm tình người đối diện cảm thấy vô cùng thoải mái.

Rio từ chối cho ý kiến.

Tay trái chống đầu, Phyllis nhìn về phía mặt trời chiều to lớn phía ngoài cửa sổ Thư viện Trung ương, chậm rãi nói, “Tôi rất thích loại cảm giác đó. Được lẳng lặng nhìn những sự vật giống nhau, khắc sâu hình ảnh trong mắt. Rồi ánh mắt của cậu có thể tô vẽ đường nét cho chúng như thế nào tùy ý, từng khắc… từng phút…từng giây… chúng đều thuộc về cậu.”

Dõi theo ánh nhìn của Phyllis, tà dương như màn voan mỏng chiếu vào mắt cậu, “Vì sao cảm giác cuối cùng vẫn luôn là nỗi sợ phải mất đi?”

“Cảm giác của cậu đúng đấy- thời gian chúng ta mất đi nó luôn nhiều hơn thời gian có được.”

Rio nhìn khuôn mặt nghiêng nghiêng của Phyllis, trái tim lại một lần nữa khẽ nhói lên. Một lúc lâu sau cậu mới nói: “Vì sao lúc nào cũng lo sợ mất đi? Các người thật quá tham lam, luôn luôn muốn bảo vệ thứ mình trân ái vĩnh viễn. Kỳ thực chính vì biết được mất đi là gì nên mới có thể cẩn thận từng li từng tí mà nâng niu nó… Mới biết được nó đối với bản thân mình quan trọng đến nhường nào.”

Phyllis quay đầu lại nhìn Rio, sau đó hạ mí mắt, nhẹ giọng hỏi, “Như vậy đối với thứ trân ái đã định trước là mất đi, cậu sẽ làm sao?”

Rio gãi gãi đầu, “Phyllis, anh biết sao băng không?”

“Biết!”

“Có người nói với tôi, sao băng xẹt qua không gian kỳ thực là một tảng đá rất lớn. Chúng cố bay thật nhanh với ước ao được hướng về mặt đất, nhưng đôi khi còn chưa tới được thì đã bị thiêu cháy do ma sát với không khí, đến nỗi hầu như chẳng còn gì…”

“Rio…”

“Thế nhưng, không gì có thể ngăn cản mục tiêu của chúng, cho dù có phải chịu kết cục huỷ diệt!” Rio vươn tay, ngón tay chạm vào giữa hàng lông mày của Phyllis, nhẹ nhàng vuốt khẽ nơi rãnh sâu kia.

Phyllis để mặc cậu, dường như đang trải qua việc luân hồi mà nhắm hai mắt.
Trên đường tới nhà ăn, Rio nhìn Phyllis vẫn trầm mặc đi bên mình, không khỏi bật cười, “Còn suy nghĩ về câu hỏi nhận được và mất đi sao?”

“Không! Tôi chỉ đang nghĩ…” Phyllis nhìn Rio đầy ẩn ý, “…nếu như muốn bắt lấy sao băng, có phải sẽ bị nhiệt độ của nó làm tổn thương?”

“Sao?” Rio thầm nghĩ, Phyllis đã sống lâu như thế rồi mà khi chui vào ngõ cụt cũng không giống người thường, “Thôi đừng nghĩ nữa! Tôi cũng muốn hỏi anh một vấn đề nữa này.”

“Chuyện gì?”

“Tôi muốn hỏi một chút về chuyện có liên quan đến tinh linh. Có phải mỗi Nhật tộc nhân đều có tinh linh dẫn đường không, hay là chỉ có đến một cấp bậc nào đó mới có?” Thật ra Rio chỉ là không muốn Phyllis tiếp tục suy nghĩ đến cái vấn đề kia nữa nên mới nhân tiện mang chuyện của Liby ra để thay đổi sự chú ý của anh mà thôi.

“Tinh linh? Tinh linh dẫn đường là cái gì?”

“A?” Rio có phần khó hiểu, Phyllis sao lại không biết tinh linh dẫn đường chứ? “Thì là có hình dạng giống con người nhưng lại trong suốt giống như linh thú a -”

“Xin lỗi, tuy là tôi rất thích xem những cuốn sách về Nhật tộc các cậu nhưng không phải tất cả mọi chuyện tôi đều biết đâu.”

“Vậy ư…” Rio bước tới phía trước Phyllis, xoay người lại, làm ra bộ giáo sư lên lớp giảng bài: “Học trò Phyllis Tenant, trò còn nhiều điều cần phải học tập đó…”

Vừa dứt lời thì đầu của Rio đã bị tay Phyllis kẹp chặt, sau đó cơ thể bị kéo tới nhà ăn.

“Buông ra đi! Tôi sắp không thở nổi rồi!”

“Làm sao có thể! Tiếng cậu nói lớn như vậy, xem ra hô hấp vẫn thông suốt a!”

“Nước miếng của tôi sắp chảy ra tay áo anh rồi!”

“Tôi không ngại đâu!”

“Buông ra đi mà! Rất nhiều người đang nhìn đấy! Mất mặt lắm!”

Mặc dù đang bị ánh mắt cười cợt của những người trong phòng ăn nhìn chằm chặp nhưng khi ngẩng đầu lên, Rio có thể trông thấy trên gương mặt luôn mang sự ôn hoà lại hiện ra nụ cười trẻ con của Phyllis, trong lòng cũng dễ chịu hơn nhiều.
Sau bữa cơm, Rio về phòng. Vừa mở cửa ra thì cậu đã thấy Liby đang ư ử một bài hát không có giai điệu gì cả, bày ra tư thế khiêu vũ, một mình xoay xoay trong phòng.

“Nhàn rỗi quá nhỉ!” Rio buồn cười cởi áo khoác, sau đó thả người xuống giường nhìn Liby đang tự say đắm một mình.

“Thích thật… Các Ngài còn có Vũ hội…” Liby bĩu môi đi tới bên Rio

“Ngươi cũng có thể đi cùng ta mà!”

“Ta đi có ý nghĩa gì! Không có bạn nhảy khả ái như Ariel, cũng không có cơ thể thực để mà đi ăn đồ ngon, rồi còn…”

“Rồi còn nếu bị Huyết tộc hoặc Nhân Ngư cao cấp phát hiện ra sự tồn tại của ngươi…” Âm thanh ôn hoà vang lên, Rio nhìn lại, trông thấy Phyllis đứng sau Liby, ngón tay bắt lấy cổ họng nó, “…chỉ sợ ngươi không thể hoàn thành nhiệm vụ của mình!”

Rio mở tròn mắt. Phyllis sao lại đến đây, mà những lời anh ấy nói mang ý nghĩa gì?

Liby nhoáng cái đã thoát khỏi sự kiềm chế của Phyllis. Trong lúc Rio chưa kịp thích ứng với việc vừa xảy ra thì bản thân đã bị Phyllis kéo vào trong lòng.

“Trời ơi! Trời ơi! Ta lại chậm một bước rồi!” Liby bẻ bẻ các khớp ngón tay bên tay phải, Rio lúc này mới phát hiện nó đang đứng tại nơi mình vừa đứng ban nãy.

“Chuyện gì xảy ra vậy?” Rio nhíu nhíu mày, ngẩng đầu nhìn gương mặt tuấn tú của người thanh niên kia, mong muốn đối phương cho mình được một câu trả lời.

“Nó không phải là tinh linh dẫn đường gì cả, mà chính là linh thú có cấp bậc cao nhất!” Phyllis chậm rãi đưa Rio lùi về phía sau. Tuy rằng trên mặt anh không biểu hiện sự hoang mang nhưng Rio biết rõ sự tình sẽ không được như thế.

“Cho nên ta mới nói, ta ghét nhất là Huyết tộc cấp cao!” Liby nghiêng nghiêng đầu, điệu bộ vô cùng kiêu ngạo, “Nhưng ngươi cũng không cần lo lắng, ta cách chủ nhân của mình quá xa, sức mạnh suy yếu rất nhiều. Giờ mà ngươi muốn dẫn Rio đi trốn cũng không phải là không có khả năng!”

“Cái gì?” 

Liby không phải tinh linh dẫn đường mà là linh thú? Lại còn là linh thú cấp cao nhất nữa?

“Chủ nhân của ngươi là ai?” Phyllis thu hồi tất cả biểu cảm, toát ra thứ không khí giá lạnh, tiêu điều mà trang nghiêm

Liby thể hiện rõ bộ dạng buồn cười, “Biết rõ còn cố hỏi! Huyết tộc các ngươi lãng phí thời gian thế này sao?”

“Không sai, thực ra hỏi cũng bằng thừa! Ngoài Mefile, Rừng Già Sâu Thẳm không còn ai có khả năng điều khiển một linh thú cấp cao như thế này!” Tiếng cười thoáng mang theo ý chế nhạo. Rio nhìn theo hướng tiếng nói ấy phát ra, trông thấy trên mép giường ngược ánh trăng, Knight Derwent đang tự nhiên ngồi đó.

“Xem ra hôm nay ta thực sự gặp phiền phức rồi!” Liby cười nhạo.

“Đúng thế! Rốt cuộc ngươi đã có đủ lý do để rời khỏi đây chưa?” Knight Derwent khẽ hất cằm, tiếu ý khinh thường hiện trên khoé môi hắn.

“Vậy ta không khách khí đâu -” Vừa dứt lời, Liby thoắt cái đã di chuyển không còn thấy đâu nữa.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét