Thứ Sáu, 30 tháng 9, 2011

[Phệ ái như huyết] Chương 20


“Đừng…” Lòng Rio cả kinh muốn giãy ra, tiếc rằng cánh tay Knight Derwent lại quá mạnh mẽ khiến xương cốt cậu xém chút thì bị hắn nghiền nát.


Càng khiến cho Rio không tưởng tượng được là, đầu lưỡi lạnh lẽo của đối phương thoáng cái đã tiến vào liếm trong vành môi cậu, làm cho cậu mất tự nhiên mà hé mở hàm răng để chiếc lưỡi không chút độ ấm kia đảo qua khoang miệng mình. Tình hình cứ như đổ thêm dầu vào lửa.

Cậu chưa từng trải qua chuyện như thế này bao giờ. Chiếc lưỡi bị đối phương càn rỡ mút mát, tựa như cả sức sống đều bị hút đi khiến cậu cực kì sợ hãi, không kiềm được mà ngả người về phía sau. Thế nhưng đối phương lại dính với mình như hình với bóng, khiến cho cậu muốn tránh cũng không được.

Chuyện này đối với Knight Derwent cũng là lần đầu tiên. Hắn đã từng hôn vô số lần, trong đó cũng không thiếu những lúc nhiệt hoả điên cuồng mãnh liệt. Tuy nhiên chỉ có lúc này đây, xúc cảm ấm áp dịu dàng kia lại khiến hắn mê say… mỗi một lần chạm vào, hắn có thể ý thức được dục vọng của mình kéo dài vô tận, không biết khi nào sẽ phá bỏ bức tường lý trí mà tràn ra ngoài.

Rio dần dần cảm nhận được sự mê man đang chậm rãi xông tới, trái tim kinh hoàng không ngừng. Bỗng dưng trong nháy mắt, không gian đột nhiên trở nên tràn ngập mị hoặc khiến cậu không cách nào ngăn chặn cảm giác muốn tiếp xúc nhiều hơn với kẻ thô lỗ kia, không chừa bất cứ chỗ trống nào mà cuốn chặt lấy hắn. Cơ thể mất đi sức lực dần dần tựa vào vai đối phương, tùy kẻ đó muốn làm gì thì làm.

Knight Derwent thật sự hối hận… hắn muốn chiếm hữu người trong lòng mình lúc này. Hắn ôn nhu cẩn trọng, thế nhưng đối phương vẫn cự tuyệt lùi bước làm cho trái tim hắn bất giác đớn đau. Tay hắn luồn vào mái tóc mềm mại của người kia, kéo cậu vào lòng mình, theo bản năng mà giải phóng ra Sự mê hoặc của viên kim cương xanh khiến cậu rơi vào sắc dục. Cuối cùng, người trong lòng không còn từ chối hắn nữa, bắt đầu ngây ngô đáp lại. Đầu lưỡi kia chỉ chạm khẽ trên môi nhưng lại khiến cho thần trí hắn như bị tê liệt. Rốt cuộc thì là ai mê hoặc ai đây? Từ lâu Knight Derwent đã không có cách nào trả lời được câu hỏi này.

“Ai đó? Mấy người không biết có lệnh giới nghiêm ban đêm sao?!” Tiếng quát mắng mang theo sự uy nghiêm, ngọn đèn trên tay đảo qua đảo lại.

Knight Derwent dằn lòng rời khỏi không gian ấm áp khiến người ta khó lòng dứt bỏ kia, cánh tay đỡ lấy thân thể mềm nhũn của Rio đang đắm chìm trong mê hoặc.

“Thì ra là thầy Monrey, thầy vẫn cứ hung hăng như trước nhỉ?” Knight Derwent xoay người cười nói.

“Knight Derwent? Cậu ở đây làm gì?” Thầy giáo Huyết tộc nhân tên Monrey nhíu mày nói.

“Như thầy thấy thôi – chuyện tình ái ấy mà!” Knight Derwent nghiêng đầu, hiện ra vẻ mặt biết rõ rồi mà còn cố hỏi.

“Mới đây cậu vừa bị tập kích, vậy mà bây giờ còn có dũng khí không thèm đếm xỉa đến lệnh giới nghiêm. Ta thật không biết nên nói với cậu thế nào nữa! Đừng làm bất cứ chuyện gì trái với nội quy của trường, ta không muốn báo lại cho gia tộc nhà cậu đâu!”

“Thật xin lỗi, thưa thầy -” bàn tay Knight Derwent che đi khuôn mặt của Rio, cánh tay khéo léo mang cậu tránh khỏi tầm mắt thầy Monrey, “Chỉ có điều là… hình như gia tộc của ta chỉ còn lại mỗi mình ta thôi thì phải! Đương nhiên ta cũng không ngại thầy đánh thức phụ thân đang yên giấc ngàn thu, dù sao thì ngay cả khuôn mặt người ta thế nào ta còn chẳng nhớ!”

“Knight Derwent – ” Monrey tức giận tưởng như muốn đập vỡ ngọn đèn. Knight Derwent thoáng cái lại đưa tay ra bắt được nó.

“Rất cám ơn ngọn đèn của thầy – ” Hắn đến bên cửa sổ, đôi chân thon dài ưu nhã bước ra. Rio – người đang tựa vào ngực hắn – vì tiếng gió vi vu bên tai mà tỉnh táo lại, hoảng hốt nhận ra bản thân đang rơi tự do.

“A ~~~” Rio kêu to. Trong nháy mắt, Phi Hành thú đã được phóng xuất.

“Không tồi nhỉ, tôi tưởng cậu vẫn chưa tỉnh táo lại đấy!” Knight Derwent ngồi phía sau Rio lập tức trêu chọc.

Giọng nói mang đầy tiếu ý khiến khuôn mặt Rio trong nháy mắt bắt đầu nóng lên. Cậu tức giận quay đầu, bực bội vì sự cố bất ngờ mới xảy ra, “Vừa rồi… tại sao anh lại làm thế với tôi chứ?”

“Gì thế? Không phải cậu đã rất vui vẻ hưởng thụ sao?” Knight Derwent ngửa người về phía sau, cánh tay chống đỡ lấy cơ thể, bộ dạng vô cùng thoả mãn.

“Hưởng thụ –? ” Rio thiếu chút nữa nhảy dựng trên Phi Hành thú, “Nói đi! Có phải anh đã làm gì với tôi không, nếu không thì làm sao tôi lại…”

“Lại cố sức ôm lấy tôi? Lưỡi của cậu sao đột nhiên vội vã quấn tới? Lúc tôi dừng lại còn cảm thấy như chưa thoả mãn?”

Rio hung hăng trừng mắt nhìn đối phương, “Anh… Anh…” Đến nửa ngày vẫn chưa nói được chữ nào khác.

“Bởi vì Sự mê hoặc của viên kim cương xanh!” Knight Derwent quay mặt đi, đường cong nơi cổ hiện lên một tia đau buồn, “Đáp án như thế cậu hài lòng chưa?”

“Tôi biết là vì Sự mê hoặc của viên kim cương xanh mà!” Rio tức giận, “Vậy anh muốn gì… mà lại làm như thế với tôi?!”

“Chẳng lẽ đi nói cho Monrey biết chúng ta nửa đêm khuya khoắt tới Thư viện Trung ương không phải vì để nói chuyện tình tự… mà là vì khi chưa được thầy giáo cho phép đã tự tiện thuần phục linh thú? Nếu thế thì sau đó nhà trường sẽ đưa giấy thông báo kỷ luật với gia tộc nhà cậu đấy, hài lòng chứ hả?!” Knight Derwent đột nhiên rướn người về phía Rio mà nói khiến cậu kinh ngạc đến ngây người.

Một lúc lâu sau Rio mới nhỏ giọng nói, “Vậy anh cũng không cần phải sử dụng đến Sự mê hoặc của viên kim cương xanh a…”

“Nếu như có thể… Tôi vĩnh viễn không bao giờ muốn sử dụng với cậu…” Knight Derwent nghiêng người, nhảy xuống khỏi Phi Hành thú, “Sắp sáng rồi, chuẩn bị đi học đi…”

Rio nhìn thân ảnh Knight Derwent trong làn gió nhẹ thổi tới dưới ánh bình minh, nhún vai nói: “Tôi biết tôi chẳng xứng để anh dùng năng lực đó mà!”

Đồ ngốc, đó là vì ta mong có một ngày em đặt ta vào lòng… không phải vì Sự mê hoặc của viên kim cương xanh, mà chỉ vì chính ta mà thôi.

Knight Derwent mang nụ cười chứa đầy cay đắng, biến mất trong làn gió ban mai.

Phi Hành thú vừa dừng lại trước bệ cửa sổ phòng ngủ, Rio đã thấy Phyllis ưu nhã ngồi trên giường của mình từ lúc nào, còn Wenlly và Cathy hình như đang thu thập vật gì đó.

“Ô? Sao mấy người lại ở trong phòng tôi?” Rio có chút hiếu kỳ.

Phyllis mỉm cười, tựa hồ muốn nói gì thì lại bị Wenlly giành trước, “Cậu thật quá ngốc, lại còn tưởng linh thú của Mefile là tinh linh nữa chứ… Rồi sau này chết thế nào cũng chả biết! Phyllis mới từ Nguyên lão viện trở về. Lo lắng cho sự an toàn của cậu nên Nhật tộc nguyên lão đã dự định để cậu và một người học năm ba cùng ở một thời gian!”

“Học sinh năm ba? Ai vậy?” Rio nhìn Wenlly dường như đang muốn kéo nội y của mình ra, cậu vội vàng ngăn lại. Wenlly buồn cười dừng tay, quay lại ra hiệu cho Phyllis trả lời nốt.

“Mars Banner.”

Mars? Rio nhíu nhíu mày, cái tên này thật quen… Không phải là tên Mars đã từng gây phiền toái cho mình chứ?

Phyllis tinh tế nhận ra sự thay đổi trên nét mặt Rio, mỗi một biểu cảm của cậu đều khiến anh không nhịn được muốn cất giấu cho riêng mình, “Không sai, chính là tên ‘Mars’ đó đó.”

“Á- Không thể nào -” Rio chán nản che hai mắt, “Tôi thà bị Liby giết cũng không muốn ở cùng phòng với tên đó đâu…”

“Ta tin hắn cũng nghĩ thế đấy!” Wenlly vô thưởng vô phạt nói, “Nếu như cậu là con gái thì ta chẳng ngại thu nhận đâu!”

“Phyllis…” Lông mi của Rio xoắn lại thành hình chữ bát, “Không đi không được sao…”

“Đây là quyết định của Nhật tộc trưởng lão. Thật ra… Rio,” Phyllis dừng một chút, vươn tay tới vỗ vỗ vai cậu, “Rất nhiều người không hề đáng ghét như cậu nghĩ đâu.”

“Nhưng mà trong mắt cậu ta, tôi chính là một kẻ điên đấy!” Rio bất đắc dĩ nói.

“Cho nên, cậu càng phải cho Mars cơ hội hiểu rõ cậu, sau đó đối phương sẽ có đánh giá của riêng mình xem rốt cuộc Rio Rozadol có phải là kẻ điên hay không, biết đâu sau này Mars còn trở thành bạn của cậu cũng nên.”

“…” Có khi còn kết luận luôn tôi là kẻ điên ấy chứ, Rio phẫn nộ nghĩ

Wenlly mang hành lý của Rio, quay đầu nói, “Đi thôi, đừng ngơ ngơ ngác ngác ở đó nữa!”

Cứ như thế, Rio bị Phyllis, Wenlly và Cathy áp giải tới phòng ngủ của Nhật tộc năm ba. Thế nhưng điều bất ngờ chính là Mars không hề có ở trong phòng. Hắn chỉ để lại trên bàn một mảnh giấy, viết rõ giường đệm và bàn học của Rio vẫn chưa chuẩn bị xong, một phần tủ quần áo thì có thể dùng.

“Xem ra Wenlly nói đúng, Mars cũng không muốn gặp tôi!” Rio búng búng tờ giấy kia, buồn cười nói.

“Thế thì cậu tự thu xếp cho mình đi, chúng ta còn phải đi học nữa!” Wenlly kéo Cathy rời đi, chẳng thèm quay đầu lại.

Phyllis vươn tay sờ sờ đầu Rio, “Vậy tôi cũng đi lên lớp đây.”

Nhìn bóng lưng anh rời khỏi phòng và cả hình ảnh anh vừa rồi xoa đầu mình, Rio bỗng nhiên cảm thấy Phyllis luôn cưng chiều cậu như một bậc đàn anh khoan dung ôn hoà nhìn đứa nhỏ phạm lỗi.

Đó là vì chênh lệch thời gian sao?

1 nhận xét:

  1. haha, tự nhiên nghĩ đến chuyện mấy anh Huyết tộc bị lưu ban hơn 1000 năm thì muốn cười vl, cơ mà chắc là có phân chia độ tuổi của từng tộc??

    Trả lờiXóa