Thứ Sáu, 30 tháng 9, 2011

[Phệ ái như huyết] Chương 22


“Đúng vậy, tôi chính là kẻ điên đấy!” Rio chống đầu, nghiêng người nằm ngáp trên giường rồi nói, “Không biết người điên như tôi có may mắn được biết… nguyên nhân đã trễ thế này mà thiếu gia Mars tôn quý còn đọc sách không?” Chẳng rõ vì sao Rio lại cảm thấy, Mars tuy không thích cậu nhưng cũng không còn ghét như lúc ban đầu.


“Tao không may mắn được học lại năm nhất như mày đâu!” Mars cáu kỉnh quăng cuốn sách tới, “Vài ngày nữa năm ba sẽ phải thực hành khóa thu phục linh thú Pratt.”

“Chính là linh thú có tính phòng bị siêu cường, thích giam mình trong lồng ấy hả?”

“Không sai!” Mars đột nhiên xoay phắt người lại, “Không phải mày bị mất trí nhớ à? Sao có thể nhớ được những kiến thức đó?”

“Sách trong Thư viện được đọc thoải mái mà.” Rio thầm nghĩ dù sao giả ngu cũng chẳng mất mát gì, cậu không cần phải nói với Mars bản thân đã gặp được linh thú Pratt thực sự rồi, “Cái loại linh thú này rất khó thuần phục sao? Nhìn bộ dạng cậu như sẵn sàng ra trận thế kia mà?”

“Rio —” Mars hung hăng đập cuốn sách xuống bàn, “Pratt chính là linh thú cần thiết để bảo vệ Nhật tộc chúng ta trên chiến trường, cũng là tiêu chuẩn để được bước vào Liên Quân, chẳng lẽ mày không biết?”

“Như cậu thấy đấy, tôi mất trí nhớ!”

Mars xoay người đi, dùng im lặng để biểu thị sự khinh thường.

“Đây chỉ là ý kiến của tôi thôi… Cậu biết năng lực của Pratt là gì rồi chứ?”

Mars không nói không rằng.

“Chính là phòng ngự! Pratt giỏi nhất là khả năng chống đỡ sức mạnh, cậu càng tận lực chinh phục nó, nó lại càng phản kháng.” Rio nhìn bóng lưng Mars, cảm thấy càng nói càng vô nghĩa nên đành cứ thế nằm xuống đắp chăn, không nói nữa.

Lúc này Mars lại xoay người lại, “Thì sao?”

“Sao cái gì…” Rio cố tình kéo dài tiếng buồn ngủ mà hỏi, he hé mắt quan sát biểu cảm trên mặt Mars.

“Vậy mày bảo tao phải làm gì đây?!”

“Vì sao tôi phải nói cho cậu biết?” Rốt cuộc cũng chịu nói chuyện với mình? Trong lòng Rio vui mừng khôn xiết.

“Mày…” Mars bị Rio làm cho tắc nghẹn, tưởng như muốn đập cái gã trước mặt đến bẹp dí mới thôi.

“Tôi làm sao?” Rio cười cười ngồi dậy, “Được rồi Mars, chúng ta thoả thuận một điều kiện nhé?”

Mars trừng mắt nhìn Rio, tựa hồ muốn tìm ra điều gì đó, im lặng không nói.

“Được rồi… được rồi!” Rio đành lắc đầu, “Thực sự là tôi mất trí mà, vì thế nếu cậu vẫn chán ghét tôi như thế thì thật oan cho tôi lắm!”

“Mày muốn thế nào?”

Rio chìa tay tới, “Chúng ta quen nhau lại từ đầu nhé! Vứt bỏ thành kiến của cậu với tôi trước kia, đánh giá tôi lại một lần nữa. Nếu như cậu cảm thấy tôi vẫn đáng ghét như trước… thì cứ nghĩ vậy về tôi đi! Được chứ?”

Mars nghiêng đầu, sau đó cũng vươn tay tới nắm lấy bàn tay Rio, “Được rồi… Thực sự mày đã thay đổi… Thẳng thắn hơn trước kia nhiều. Như thế thì có thể nói cho tao biết, mày cảm thấy phải làm thế nào để thuần phục được Pratt?”

“Ừ…” Rio cười cười, “Trấn an nó… hiểu được nó… đưa nó rời khỏi vòng bảo vệ của chính mình.”

“Nói mấy lời đó cũng như không!” Mars chán nản tựa hồ muốn nói, việc tao đáp ứng bắt tay giảng hoà với mày quả thực là quyết định hết sức ngu xuẩn.

“Giống như hiện tại cậu quyết định làm quen tôi một lần nữa vậy, hãy mở lòng cậu ra ngay cả với những thứ nhỏ nhặt, thử nhận thức sự sợ hãi của nó với thế giới này đi!” Rio nói xong liền chính thức nằm xuống rồi kéo chăn đắp kín, để đầu óc thả lỏng, bỏ lại Mars vẫn một mình nhìn ánh nến ngẩn ngơ suy tư.
Vì đêm trước ngủ rất ngon cho nên Rio không ngáp hề liên tục trên lớp như mọi khi, ngược lại Quincy ngồi bên lại bày ra bộ mặt thẫn thờ chưa từng thấy. Rio gõ bút lên đầu Quincy, nhẹ nhàng hỏi, “Sao vậy?”

“Hả…” Quincy thu lại hồn phách nãy giờ đang bay lượn trên cao, “Không có gì… Chỉ là lo lắng đến vũ hội cuối năm thôi…”

“Không phải chỉ là nhảy vòng vòng bên này bên kia sao? Có gì phải lo lắng chứ?” Rio buồn cười nói.

“Cái đó… dù có Liszt đi cùng nhưng mà lúc đổi bạn nhảy… Em sợ đi nhầm hướng… Còn sợ nhịp của em với những người khác không hợp… Dù sao thì đây cũng là lần đầu tiên em tham gia mà…” Quincy chu mỏ, đứa nhỏ này vẫn là thích lo lắng không đâu.

“Đổi bạn nhảy là sao?”

“Ớ? Anh không biết sao? Chính là đổi bạn nhảy theo chiều kim đồng hồ, liên tục như thế cho đến khi trở lại bạn nhảy lúc đầu của mình đó.”

“Hả?” Rio sờ sờ cái mũi, còn có chuyện phiền toái vậy sao. Xem ra phải bàn bạc lại với Ariel thôi. Vốn cho rằng hai người tay nắm tay cùng đoàn người vừa đi vừa có thể hưởng thụ thức ăn ngon, tại sao bây giờ lại mọc ra cái vụ đáng chán này chứ.

“Mà cuối tuần vũ hội đã bắt đầu rồi, anh Rio, không phải là anh chưa tập luyện gì cả chứ?” Quincy nhướng mày, nhìn vẻ mặt Rio rồi không khỏi thở dài một hơi, “Anh Rio… Em không biết phải nói với anh thế nào nữa…”

Hết giờ học, Rio liền đi tìm Ariel nói chuyện.

“Cái gì? Sao lại phiền toái thế?” Phản ứng của Ariel chẳng khác gì Rio.

“Cậu cũng không biết?” Rio có chút buồn cười, dù sao thì Ariel cũng ở trường này lâu hơn cậu mà.

“Tôi không có chút hứng thú nào với loại chuyện này!” Ariel nhún vai, “Hay là chúng ta tìm chỗ nào đó luyện tập chút đi? Đừng để xấu mặt là tốt rồi!”

Thế là Rio lôi Ariel qua rừng cây thấp trong trường, băng qua mấy ngọn thác trên không trung đi tới một toà kiến trúc nổi bật. Nơi này chính là phòng học nhạc của Nhân Ngư, bởi vì không có đồ gì quý giá nên rất ít khi bị khóa lại.

Nhìn từ bên ngoài, phòng học như được thuỷ tinh mờ tạo nên, trên mái nhà bao trùm bởi một thác nước, tiếng nước chảy tinh tế khiến cho người ta vui vẻ thoải mái. Rio cùng Ariel chuồn vào, nhìn trần nhà lộ ra ánh mặt trời, từ đáy lòng phát ra tiếng cảm thán.

“Đẹp quá… Cứ như một thế giới tách biệt với bên ngoài vậy…” Ariel ngẩng đầu, đường nét khuôn mặt lộ ra vẻ đẹp mê người.

“Đúng vậy, rất đẹp…” Rio ngẩn ngơ nhìn cô đáp.

Ariel chìa tay tới trước mặt Rio, cậu ngơ ngác cầm lấy, hai người gần như chẳng có kỹ thuật mà chầm chậm xoay vòng vòng tại chỗ.

“Ai da…”

“Xin lỗi!”

“Á…”

“Xin lỗi…”

“Chúng ta ngốc vậy, không bằng cứ nhảy tưng tưng lên là được rồi!”

“Cậu nên nói sớm chứ!”

Hai người cùng cười toe toét cứ như trẻ con.

Trở lại phòng ngủ, Rio ư ử một khúc ca, tất nhiên kèm theo đó là phải đối mặt với gươm đao phát ra từ cặp mắt của Mars.

Rio lờ cậu ta! Ngày hôm nay náo loạn với Ariel thật là mệt mỏi, cậu vừa đặt lưng xuống đệm là đã ngủ rồi.

Tuy nhiên, người chưa bao giờ nằm mơ như Rio lại cảm thấy trong đầu mình xuất hiện một âm thanh vang lên không dứt.

“Ta đang chờ em ở đây… Ta đang đợi em… đợi em…”

Tiếng nói ôn nhu mà tràn đầy một thứ khát vọng khó nói, mang theo hơi thở huyền bí dẫn dắt cậu từng bước từng bước tiến về phía trước. Cơ thể Rio như một con rối đi về phía âm thanh kia thao túng.

Đến lúc dừng lại nhìn xung quanh, Rio mới phát hiện bản thân đã tới phòng nhạc hồi chiều. Chỉ khác một điều, thay cho vầng tà dương là ánh trăng gột rửa khiến toàn bộ phòng nhạc giống như Cung điện mùa Đông đang chìm vào giấc ngủ.

Phyllis đứng giữa phòng học nhìn cậu. Trong ánh trăng, khuôn mặt anh phảng phất một nỗi đau bắt lấy toàn bộ tâm tư và ánh mắt Rio. Anh đưa tay tới… vừa là lời mời… lại vừa như một sự mê hoặc. Rio không thể khống chế được đôi chân mình mà dần bước về phía anh. Cậu muốn thu hồi suy nghĩ của mình… Thế nhưng, khi đối phương nhẹ nhàng cầm lấy bàn tay cậu rồi kéo về phía anh, cơ thể Rio dường như không còn sức kháng cự.

Phyllis và Rio, tại cung điện chỉ có hai người, chầm chậm xoay vòng… một vòng lại một vòng, tựa như vĩnh viễn không bao giờ dừng lại. Đầu Phyllis chậm rãi tựa trên vai Rio, đôi môi lành lạnh chạm vào vành tai cậu. Chỉ trong khoảnh khắc, cảm giác đó lan tràn dọc theo tất cả các tế bào thần kinh khiến cậu bất giác hít một hơi thật sâu. Chiếc lưỡi của người kia lướt qua vành tai, tinh tế phác hoạ nên từng đường cong rồi trượt tới cổ.

Rio vô thức giãy giụa, nhưng hành động đó lại khiến cho sự âu yếm ôn nhu kia thoáng chốc chuyển thành vết cắn điên cuồng. Trong khoảnh khắc cảm nhận được hàm răng của đối phương trên da thịt mình, Rio cảm thấy trái tim hốt nhiên đập loạn, toàn bộ máu trong người như đều vọt tới nơi anh chạm vào. Cậu vô thức ngửa đầu lên. Nụ hôn của người đó vẫn trượt đến, đầu lưỡi liếm qua cằm cậu, cánh môi dần chuyển động tới môi Rio.

Trong giây phút đó, đầu lưỡi Phyllis đột nhiên trở nên nôn nóng, lướt qua bờ môi Rio một cách gấp gáp, phóng túng mà tiến vào. Rio gần như không chịu nổi sự tiếp xúc đó, vươn tay ôm lấy bờ vai đối phương. Ngón tay thon dài của anh lại chạm vào áo cậu, cơ hồ khao khát được va chạm thân thiết hơn với làn da kia. Rio tưởng chừng sắp ngạt thở, buộc phải vươn tay kéo áo Phyllis để khước từ…

Thế nhưng nhận được chỉ là sự cướp đoạt điên cuồng hơn. Tay anh đan vào mái tóc cậu, giữ chặt đầu cậu không thôi. Bỗng dưng, anh thoáng rời khỏi đôi môi mê hoặc kia… Rio cố sức hít thở từng ngụm không khí tràn vào, đến giây tiếp theo đôi môi lại một lần nữa bị tàn sát bừa bãi. Chiếc lưỡi kia càng lúc càng điên cuồng lướt qua không gian nhỏ bé của cậu, không chừa bất cứ lối thoát nào mà cướp đoạt chiếc lưỡi đang mệt mỏi né tránh.

Rốt cuộc, một bàn tay Phyllis thoáng buông lỏng ra. Rio khẽ quay đầu, bàn tay kia lại trượt theo sống lưng tới nơi tận cùng, lần vào trong bộ đồ ngủ của cậu…

Rio giật mình tỉnh lại, bật người ngồi trên giường, nhìn xung quanh mới phát hiện mình vẫn còn nằm trong phòng ngủ.

Tiếng Mars đang ngủ say ở giường bên cùng cách bố trí quen thuộc trong phòng khiến Rio thở hổn hển.

May mà là mơ… Trời ạ… Sao lại mơ cái giấc mơ như thế chứ…

Rio nhìn trần nhà tối đen, thật lâu thật lâu sau vẫn không thể nào tĩnh tâm lại được.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét