Thứ Sáu, 30 tháng 9, 2011

[Phệ ái như huyết] Chương 35


Rio giật mình kinh hãi, vì học sinh chưa được sự đồng ý của thầy giáo hướng dẫn thì không được tùy tiện tới tầng này. Chỉ đến khi nhìn rõ diện mạo người mới tới thì cậu mới thở phào.
“Phyllis… Anh làm em sợ muốn chết…”
Khuôn mặt Phyllis được ngọn đèn chiếu rọi lại càng tuấn mỹ dị thường, mang cho người ta cảm giác như ngay cả hơi thở cũng bị cướp mất, “Nếu như em muốn thu phục bất cứ loại linh thú nào thì trước đó nên cho tôi biết, đây không phải là nơi chứa những linh thú cấp độ thấp đâu…” Ánh mắt Phyllis lơ đãng lướt qua cổ tay Rio, trông thấy nơi đó mơ hồ lộ ra vết sẹo thì lập tức không do dự mà kéo tay áo cậu lên. Những vết thương chằng chịt chẳng mấy chốc hiện ra trước mắt.


“Đã có chuyện gì xảy ra?” Ánh mắt nghiêm khắc của Phyllis khiến người ta phải khiếp sợ.
“Không có gì… chỉ là bị bỏng thôi…” Rio rụt tay về, “Con trai mà, có chút vết thương mới thích chứ.”
Cằm Phyllis khẽ hất lên, thần thái lúc này cực kỳ giống với Knight Derwent trước khi phát tiết, “Bỏng thôi à?” Thanh âm của anh bỗng nhiên cao lên khiến cho trái tim Rio cũng muốn bị thiêu cháy. Ngón tay thon dài của anh chỉ vào chiếc áo Rio đang mặc. Rio kinh hãi, vội vàng phóng Phi Hành thú lùi về phía sau không dưới năm thước.
“Này, không sao đâu mà! Người bị bỏng là em, sao trông anh lại đau đớn như thế?” Rio nhìn nam nhân trước mặt, cất tiếng khuyên nhủ.
Phyllis lơ đễnh mỉm cười, tay phải ưu nhã đánh tới một chỉ trong không khí. Đao phong vùn vụt lao tới, trong nháy mắt xé rách chiếc áo Rio đang mặc, để lộ những vết thương chẳng chịt khiến người ta vừa nhìn thấy đã đau lòng.
“Có phải em nên nói cho tôi biết nửa tháng vừa rồi em đã làm những gì không hả?” Phyllis vẫn cười như trước nhưng lại làm cho người ta không rét mà run.
Rio nuốt nước miếng, cười khẽ, “Chẳng phải em đã nói là không sao rồi còn gì — chỉ là cái kiểu ‘gặp việc bất bình thì ra tay tương trợ’ thôi mà.”
Ngay giây tiếp theo cơ thể cậu đã bị đập mạnh vào tường, lưng bị đè vào mấy cuốn sách mà đau nhức không thể tả. May mà còn có Pratt bảo vệ, nếu không thì với sức mạnh của Phyllis, e là cột sống của cậu đã bị bẻ gãy rồi.
“Kiểu như ‘gặp việc bất bình thì ra tay tương trợ’ à?” Hàng lông mày tao nhã khẽ nhếch lên khiến trái tim Rio đập điên cuồng.
“Em phải nói rõ ra sao?” Rio thử cử động nhưng ngay tức khắc liền bị cổ tay Phyllis tóm chặt, “Người tài cao học rộng như anh mà lại không biết nguyên nhân ư?”
“Bị Nguyệt điểu làm tổn thương?”
“Không sai!” Rio ngẩng đầu, nhìn thẳng vào đôi mắt Phyllis.
“Với năng lực của em mà muốn thuần phục Nguyệt Điểu thì e là còn quá sớm, chẳng lẽ em không biết cái gì gọi là nguy hiểm sao?” Giọng Phyllis lại càng lớn hơn, đây là lần đầu tiên Rio cảm thấy anh đang đánh mất sự bình tĩnh thường ngày.
“Em đương nhiên biết thế nào là nguy hiểm!”
“Vậy thì tại sao còn làm những chuyện như thế?”
“Bởi vì em nhớ rõ mình đã nói với mọi người là bản thân sẽ trở nên mạnh mẽ hơn!” Cuối cùng Rio cũng hét lên.
Phyllis ngơ ngác nhìn chăm chăm vào cậu bé Nhật tộc đã khiến anh biết thế nào là rung động.
“Với lại, Phyllis — trên thế giới này không có nơi nào tuyệt đối an toàn, cũng như không ai có thể xây cho ta một tòa tháp bằng ngà để chở che, bảo bọc.” Những ngón tay Phyllis đang túm chặt Rio bất giác buông lỏng. Cậu liền thuận thế thoát khỏi sự trói buộc của anh.
“Rio…” Phyllis bất đắc dĩ khẽ gọi, như đang trách cứ một đứa trẻ cứng đầu làm sai.
“Nhìn em đi, Phyllis -” Nét mặt của người kia khiến cho Rio bỗng cảm thấy phẫn nộ vô cớ, cậu cầm lấy quyển trục trong tay, “Hôm nay, em có thể chứng minh cho anh thấy!”
Khoảnh khắc tro bụi trên quyển trục rơi xuống đất, một linh thú bất ngờ bị phóng xuất ra. Có lẽ đã lâu không được tự do nên ngay khi được tiếp xúc với không gian bên ngoài, nó lập tức đánh chớp nhoáng về phía Rio, cứ như muốn xé rách tất cả… bất kể người nào hay vật nào cản trở sự tự do của nó.
Phyllis lo lắng muốn tiến lên vì Rio cứ đứng trước mặt con linh thú kia không nhúc nhích, nhưng anh vẫn nắm chặt tay dừng bước chân lại.
Được rồi, hãy để ta chống mắt lên xem đến tột cùng em muốn cho ta thấy điều gì.
Pratt trượt dài trong không khí, Hunting đánh lên bức tường bảo vệ mà Pratt tạo ra. Rio nhíu nhíu mày, cảm giác được khoảng không đang rung động. Có thể chọc thủng được màng phòng hộ của một linh thú Pratt đang trong trạng thái tự do tuyệt đối tạo ra, Hunting này chắc chắn có khả năng hơn con của Mars nhiều.
Augustine đã từng bó gối ngồi trên bờ cát, nói với Rio đang mang đầy vết thương sau khi cả hai thoát chết khỏi tai họa kia rằng, “Ngươi có biết chủng tộc đáng sợ nhất trên thế gian này là gì không? Không phải Huyết tộc, cũng không phải Nhân Ngư… mà chính là Nhật tộc! Bởi vì Nhật tộc có thể thuần phục được những linh thú khác nhau để bổ khuyết cho những năng lực mà bản thân còn thiếu. Về điểm này, cả Huyết tộc và Nhân Ngư đều không có được!”
Rio cười cười, vươn tay phải ra. Con Hunting vừa thất bại sau đợt tập kích bất ngờ giờ đây lại càng thêm tức giận, gào thét vọt tới. Phyllis nắm chặt phiến thạch bích, không ngừng tự nói với bản thân: Không được qua đó… không được giúp cậu ấy! Phải tin tưởng cậu ấy!
Ngay khi ngón tay anh bóp mạnh khe đá thì Speed đã lao vụt ra từ tay phải của Rio, đánh vào hàm Hunting. Đáng tiếc là con Hunting đó lại thuận đà muốn cắn Speed một cái. Rio lộ ra tiếu ý, Snake từ vai cậu kéo dài ra vờn quanh cánh tay, trực tiếp buộc chặt miệng Hunting. Con linh thú kia càng chống trả quyết liệt thì Snake lại càng quấn chặt hơn, mà Speed đang ở trong miệng lại liều mạng chui vào trong thân thể nó. Ánh mắt Hunting lộ ra vẻ không cam lòng.
Rio khẽ phẩy tay, Speed và Snake thoáng chốc đã quay về người cậu. Hunting có cơ hội để thở lại liền hung hăng trừng mắt nhìn Rio, tựa hồ cảm thấy bản thân nó đang bị khuất nhục. Chẳng bao lâu sau, nó khôi phục thể lực ban đầu nhưng vẫn đứng ở chỗ cũ, bình tĩnh đánh giá Rio. Ngay khi cậu vừa giơ tay lên lần nữa, Hunting đột ngột xoay người, không biết đã trốn ở chỗ nào.
“Cẩn thận đấy, nó có khả năng trốn trong bất cứ một bức tường nào…” Phyllis không khỏi khẩn trương, “Vừa rồi chỉ cần em không thu Snake về là có thể thu phục được nó rồi, vì sao lại…”
“Anh là Phyllis mà, sao lại không biết vì sao em buông tha nó?” Rio quay đầu lại, thần thái tự tin đó khiến Phyllis không khỏi xúc động.
“Em muốn cho nó được ‘tự do tuyệt đối’ sao? Nhưng Hunting không ôn thuần như Pratt đâu…”
Rio cười cười thần bí. Bỗng nhiên cậu phóng xuất Speed ra, linh thú mãnh liệt lao thẳng về phía một bức tường với tốc độ kinh người, trong phút chốc toàn thạch bích đều chấn động. Khi Phyllis nhìn lại, Speed đã siết chặt con Hunting trong một ô sách từ lúc nào.
“Làm sao em biết nó ở đó?” Phyllis vô cùng kinh ngạc.
Nơi này có vô số ô sách, tuy rằng một Huyết tộc nhân như anh có thể dễ dàng nhìn thấy Hunting trốn ở đâu nhưng Rio là Nhật tộc, làm sao có được thị giác nhạy bén như thế.
Ngón tay Rio vẽ một vòng tròn trong không trung, Phyllis nhìn thấy một linh thú theo sợi tơ ngân sắc trên người chậm rãi hạ xuống, rơi vào trong tay cậu.
Phyllis không khỏi buồn cười, “Thì ra là Súc địa, chuyên dùng để truy lùng tung tích.”
“Không sai, nghe nói đây chính là linh thú mẹ em am hiểu nhất.”
“Em đã chứng minh năng lực của mình cho tôi thấy rồi. Chỉ hơn một tháng thôi… em thật khiến tôi không dám tưởng tượng!” Phyllis mỉm cười.
“Đâu có đâu.” Rio khẽ cười rồi thu hồi lại Speed.
Hunting chật vật rơi xuống mặt đất. Rio vươn tay tới đỡ nhưng nó chẳng chút cảm kích, cuối cùng lại như con thú bị vây vào đường cùng mà vọt tới trước cậu.
“Rio ——” Với tốc độ của mình, Phyllis có thể đến được bên Rio trong nháy mắt, nhưng anh bất ngờ nhận ra không biết từ lúc nào linh thú Snake của Rio đã cuốn lấy mình rồi!
Răng nanh của Hunting chạm vào đầu ngón tay của Rio. Không có Pratt, cũng không có Speed, vậy mà Rio vẫn thản nhiên nhìn Hunting sắp cắn mình.
Ngay khi đối diện với ánh mắt Rio, Hunting lập tức dừng lại, thoáng lùi ra sau… tựa như đang lẩn khuất sự nghi ngờ và cả khó hiểu.
Ngươi phải chăng đã hiểu, thứ ta trao cho ngươi không chỉ là ‘tuyệt đối tự do’, mà còn có cả ‘tuyệt đối tín nhiệm’ nữa, Rio nói trong lòng.
Hunting bỗng nhiên cúi đầu xuống. Khoảnh khắc nó vừa biến mất trong không khí, Rio thở dài một tiếng, nằm trên mặt đất nhìn Phyllis đang đi về phía mình, “Thật là mệt quá!”
Sợi tóc ngắn mềm mại của cậu chạm lên mặt đất, ngọn gió nhẹ nhàng lướt qua như khẽ bay trên những chiếc lông chim xinh xắn nhẹ nhàng… Chiếc cổ mỏng manh mà bướng bỉnh, xương quai xanh đang phơi bày trong không khí, tất cả đều thật đẹp mà gợi cảm đến lạ lùng.
Phyllis cảm thấy tim mình đau thắt. Anh đi tới bên cạnh Rio, chầm chậm dán thân thể mình tựa trên người vị thiếu niên kia. Rio thoáng kinh ngạc trước sự tiếp xúc thân mật của Phyllis, cậu định đứng dậy nhưng bàn tay lại bị đặt bên người, không thể nào cử động được.
“Em thực sự là một đứa nhỏ bốc đồng!” khóe môi Phyllis hạ xuống, “Bây giờ tôi đã thừa nhận năng lực của em rồi.”
Rio vừa định mở lời nhưng đôi môi Phyllis đã hạ xuống, ôn nhu mà quyến luyến. Cậu biết rõ bản thân nên cự tuyệt, thế mà một chút sức lực chống lại cũng không có.
Rốt cuộc là vì Sự mê hoặc của viên kim cương xanh…
… hay vì bờ môi kia quá đỗi dịu dàng?
Đôi môi phyllis họa nên đường cong nơi cổ cậu, đi tới nơi lưu lại vết thương do Nguyệt Điểu gây ra, “Bây giờ có phải đã đến lúc nói cho tôi biết, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì xảy ra trong kỳ nghỉ của em không?”
Rio cho rằng những chuyện này không nhất thiết phải nói cho người khác nghe, nhưng dường như trước mặt Phyllis, bản thân cậu vĩnh viễn không có cách nào giữ được bí mật. Điều này khiến cậu không khỏi nhớ lại ký ức đau đớn thê thảm mà Augustine đã gây ra cho mình.
Ngày hôm đó, cậu nhóc kéo Rio tới một bụi cỏ gần Kính Hồ, bên trong có Nguyệt Điểu đang đẻ trứng.
“Trời ạ, linh thú cũng biết đẻ trứng sao?” Rio thực sự sửng sốt.
“Nói vớ vẩn! Nguyệt điểu không đẻ trứng thì chẳng lẽ lại trực tiếp sinh chim non à?” Augustine làm điệu bộ coi thường như thể Rio đúng là một tên ngốc hết thuốc chữa. Cậu nhóc cầm cành cây chọc chọc vào quả trứng, nghiêm túc giải thích quá trình ấp trứng của Nguyệt điểu. Ngay lúc đó, một âm thanh chát chúa vang lên — Chim mẹ đã quay về tổ! Cho rằng hành vi của Rio và đứa nhóc kia chính là sự xúc phạm không thể tha thứ được, Nguyệt điểu không ngần ngại vây kín bốn phía xung quanh bằng ngọn lửa hừng hực của mình. Không đợi Rio phục hồi tinh thần, linh thú Pratt đã tự động phóng ra.
“Trời ạ, cứ thế này thì cả cánh rừng sẽ bị thiêu hủy mất!” Augustine trèo lên vai Rio nói, “Mau thả Phi Hành thú!”

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét