Thứ Ba, 27 tháng 9, 2011

[Phệ ái như huyết] Chương 4


Rio mới trở lại phòng ngủ đã bị cậu nhóc Quincy vẫn đang lo lắng chạy đến. Xem ra đứa bé này bị sợ hãi một phen. Sờ soạng Rio một hồi, phát hiện Rio chỉ bị bầm một chút, cậu ta mới yên tâm.

“Thánh thần ơi! Tên Mars đó bị điên rồi! Em sẽ nói chuyện này với nhà trường! Giáo sư chắc chắn phải dạy dỗ hắn ta một trận mới được!”


“Được rồi, đừng lo.” Nhớ tới Mars lúc trước còn kêu mình là ‘đồ điên’, Rio không khỏi cảm thấy buồn cười, “Anh cam đoan, Mars sau này không dám tới làm phiền anh đâu!”

“Thật chứ?” Quincy nghiêng đầu, “Nhưng tại sao?”

“Vì Mars gặp phải kẻ điên thật chứ sao!” Rio cười cười, không muốn tiếp tục nói nữa.

Sau khi đuổi Quincy về, Rio nằm bệt trên giường.

“Hi hi… xem ra hôm nay là một ngày khá hỗn loạn?” Tiếng cười của trẻ con vang lên bên tai hắn.

Rio thở dài một tiếng, “Ta mong ngươi không quay lại làm phiền ta nữa. Ta đã mệt muốn chết, cần phải nghỉ ngơi đó, Liby.”

“Trên người Ngài có mùi khiến người ta chán ghét… Là mùi của Huyết tộc đây mà… Mà lại còn là một kẻ Huyết tộc cấp cao nữa!” Hiếm khi nghe được tiếng Liby nghiêm túc như thế.

“Ngươi yên tâm, ta cũng không thích tiếp xúc với bọn họ đâu.” Rio trở mình, "Chẳng phải tất cả mọi người đều nói vì ta si mê cái tên Isas Knight Derwent chẳng có gì tốt đẹp kia mà bị hỏng não sao?”

“Vậy hả? Ngài cũng chán ghét bọn họ sao? Rất hiếm có nha. Huyết tộc là chủng tộc ngập tràn mị hoặc, rất ít người không thích họ!” Liby lại nói bằng giọng trẻ con.

Trong đầu Rio bỗng nhiên hiện ra dung mạo người thanh niên kia, quả thật là dòng tộc đó tràn đầy ‘cám dỗ’.

“Xem ra Ngài cũng bị trúng chiêu rồi?” Liby lắc lắc Rio, dù đương sự chẳng có chút cảm giác nào, “Cái đó gọi là ‘ Sự quyến rũ của viên kim cương xanh’. Càng là kẻ có đẳng cấp cao trong Huyết tộc, đôi mắt họ lại càng mang màu xanh tinh khiết, nhưng khả năng để lại hậu duệ đời sau lại càng kém. Cho nên Thần thánh ban cho họ một thiên phú, chính là khả năng thu hút người khác, còn có thể làm cho người ta nảy sinh ham muốn. Họ có thể cùng bạn tình giao hợp trong một tháng liền, vừa để thoả mãn dục vọng, vừa để lưu lại giống nòi.”

“Cái đó cũng là hợp với quy luật tự nhiên thôi!” Rio thầm nghĩ, hormone của Huyết Tộc quả thực khác biệt a.

“Cho nên phải cẩn thận đó, Ngài Rio!” Liby nửa đùa nửa thật nói, “Một ngày nào đó bị Huyết tộc mê hoặc, Ngài sẽ phát hiện tự bản thân mình căn bản không có cách nào thoả mãn nhu cầu của họ được đâu.”

Rio ngồi bật dậy, “Liby, ngươi không phải là một đứa trẻ sao? Ngươi có thể đừng quan tâm những chuyện không hợp với con nít như thế không, thỉnh thoảng nên chơi những trò giống những đứa trẻ khác, như là bịt mắt bắt dê chẳng hạn?”

Liby cười nhẹ nói, “Dựa theo cách mà Nhật Tộc các Ngài tính tuổi thì ta đã năm trăm sáu mươi tuổi rồi!”

Rio coi thường, quay về giường nằm.

Cậu bỗng thở dài, thì ra bản thân mình có cảm giác khác lạ là vì khả năng thiên bẩm kia của Huyết Tộc a, xem ra mình vẫn ‘bình thường’.
Chương trình học ngày hôm sau không phải ở trong giảng đường gò bó mà là trên một bãi cỏ rộng, đủ cho một trăm học sinh học tiết thực hành.

Giáo sư phóng ra hơn mười con linh thú nhỏ, tính cách chúng khá ôn hoà nên không cần lo lắng tụi nó sẽ làm hại đám đệ tử. Nhưng rõ ràng số lượng học sinh nhiều hơn hẳn số số linh thú hiện có.

Quả đúng như Rio suy nghĩ, giáo sư cũng không hạn chế thời gian của học trò, nhưng đến cuối buổi tất cả các linh thú đều phải được thuần phục, nếu còn một con thì khóa học sẽ không được kết thúc.

Toàn bộ học sinh dường như đã quen với sự sắp xếp này. Rio hơi nghiêng nghiêng đầu, trông thấy vẻ mặt khẩn trương của Quincy… Đứa nhóc này quả nhiên còn nhỏ a, gặp chút chuyện thôi đã căng thẳng, nhưng cũng rất dễ thương.

Khi giáo sư tuyên bố bắt đầu, tất cả học sinh đều trở nên bận bịu. Rio thở dài, dứt khoát đứng một bên, ai bảo khóa học hôm qua cậu chẳng nghe lấy một câu chứ?

Các học trò khác tụm năm tụm ba vây quanh tiểu tử đáng thương kia, nhìn nó như muốn ăn tươi nuốt sống. Lúc đầu tiểu linh thú còn làm ra bộ hung dữ, rất nhanh sau đó liền lùi lùi ra sau, lộ ra sắc mặt sợ hãi, cuối cùng thì tình nguyện phục tùng một học sinh nào đó. Xem ra cách thức thuần hóa linh thú đúng như Quincy nói, chính là để suy nghĩ của mình mạnh hơn hẳn linh thú thì nó tất sẽ bị thuần phục.

Hoàng hôn gần tới, chương trình học ngày hôm nay đã gần kết thúc. Cách đó không xa, một vài người dáng thanh mảnh chầm chầm tiến tới, thoáng cái đã lấy đi toàn bộ sự chú ý của đám học trò.

“Nhìn đi… là Huyết Tộc đấy…”

“Không phải là đại nhân Knight Derwent đó sao…”

Nghe được cái tên đó, Rio như bị kim châm.

Được lắm, để ta xem xem vị đại nhân Knight Derwent khiến chúng sinh điên đảo này có bao nhiêu mị lực!

“Anh Rio, rốt cuộc em cũng bắt được linh thú rồi, em đã bắt được rồi này!” Quincy từ nơi nào chạy tới, vì quá hưng phấn mà đâm phải đám người kia.

“Tránh ra! Đừng chắn đường!” Âm thanh lãnh liệt mang theo sự cao ngạo xé rách nhân tâm. Người kia chỉ nhẹ nhàng giơ tay thì Quincy liền bị bay ra ngoài.

Rio kinh hãi, vội chạy tới, khó nhọc ôm lấy Quincy. Trong khoảnh khắc này, cậu cảm thấy ruột gan sắp bị sức nặng của Quincy đảo lộn cả lên rồi.

Tên khốn này, thật quá đáng!

Có gì đó hiện lên trong đầu Rio, cậu cảm giác không khí quanh mình đột nhiên bị kéo căng. Rồi một con linh thú theo cánh tay Rio bay vụt ra, như một thanh kiếm sắc bén đâm thẳng về phía trước.

Trong nháy mắt, đối phương liền nghiêng người, vươn tay bắt lấy con linh thú kia, ngón tay hung bạo xuyên qua. Trong không khí vang lên tiếng kêu thất thanh của linh thú, sau đó không còn chút gì sót lại.

Rio nhíu mày nhìn lên, mặc dù bản thân đã chuẩn bị tâm lý để đối mặt với vẻ ngoài xuất sắc của Huyết tộc, nhưng người trước mắt cậu bây giờ có thể dùng câu “Cực phẩm trong cực phẩm” để miêu tả. Đôi mắt kiêu ngạo, sống mũi lạnh lùng mà bạc bẽo, đôi môi cay nghiệt mà liêu nhân, lại nói ra những lời khinh miệt.

“Ta còn tưởng là ai, thì ra là ngươi! Ta còn nghĩ ngươi chết rồi chứ!”

Huyết nhân phía sau đều nhao nhao lên, vẻ mặt hiện rõ ý muốn coi kịch vui.

“Đúng thế! Thưa đại nhân Knight Derwent được người người kính ngưỡng!” Rio gằn từng chữ một.

Cậu nhớ tới khi mình còn học ở Anh, tư tưởng kỳ thị dân da vàng của không ít người khiến trong lòng Trương Hiểu Nhiễm bất mãn, thậm chí chuyện đó còn xảy ra ở ngay trong trường học. Lúc đầu cậu còn thể nhân nhượng, đứng dưới mái hiên nhà người ta thì phải biết cúi đầu. Nhưng về sau sự nhịn nhục của cậu không thể đổi lấy sự nhượng bộ của kẻ khác, cuối cùng có một ngày cậu chế giễu một vị giáo sư kỳ thị du học sinh Châu Á, chỉ trích hắn sao chép luận văn của sinh viên. Ngày hôm sau tên giáo sư kia liền bị nhà trường cho thôi việc. Từ đó về sau, tính cách Trương Hiểu Nhiễm là không bao giờ thoả hiệp.

Knight Derwent khẽ nhíu mi, ánh mắt hiện lên một chút cảm xúc như tìm được thứ gì đó thú vị, “Ta nghe giọng ngươi chẳng có chút nào tôn kính hết!”

“Hê! Knight Derwent, anh không nhớ sao? Lần trước ở Thư viện Trung ương anh có nói là, chỉ cần người này nhảy từ trên Thư viện xuống mà không chết thì sẽ hút máu hắn sao!” Cô nàng đứng sau Knight Derwent cố nín cười nói.

Xem ra, tên Knight Derwent này là kẻ bị người ta chiều quá sinh hư mà. Rio thầm cười nhạt, chuyện như thế mà còn bị họ coi như trò đùa.

“Sớm biết ta sẽ không đi ra cho các người đùa bỡn!” Knight Derwent vẻ mặt ảo não, dùng ngón tay dài vuốt sợi tóc vàng đang tung tăng về nếp, “Nhưng mấy người yên tâm, ta sẽ tuân thủ lời hứa mà hút máu hắn. Có điều ta dám cam đoan, sau này cũng sẽ không cho cô dễ sống đâu, Wenlly! Hừ, ngươi không phải vẫn muốn ta hấp huyết của ngươi sao? Sao còn không đưa bàn tay ngươi lại đây…”

“Ha ha… Knight Derwent, không phải anh rất ưa sạch sẽ sao? Cẩn thận đó! Không chừng tên ‘Nhật Tộc’ này từ khi sinh ra cũng chưa rửa tay lần nào.” Tên Huyết nhân phía sau hắn lộ ra điệu cười ‘giậu đổ bìm leo’.

Quả nhiên lông mày Knight Derwent run lên.

Khoé miệng Rio hiện nét cười, xem ra Knight Derwent coi việc hút máu cậu cũng chẳng khác gì việc hắn phải hôn mông một con lừa a. Rio dùng hàm răng cắn ngón trỏ, khi mọi người chú ý liền nhỏ từng giọt máu xuống bãi cỏ, tiếp đó chỉ vào chút máu đó chậm rãi nói, “Đây là cho Ngài đó, đại nhân Knight Derwent, mời Ngài hết sức quý trọng cơ hội thực hiện lời hứa của mình, mau mau chút, nếu không nó sẽ khô mất. Mà tôi sẽ không cho Ngài cơ hội thứ hai đâu ạ!” Sau đó bày ra bộ mặt kính cẩn đầy chế nhạo.

Rio vừa nói xong, tất cả đều im thin thít như đang tiêu hóa ẩn ý trong lời nói của cậu.

Khuôn mặt tuấn mĩ của Knight Derwent méo mó đến kinh người. Trong lúc không ai ngờ, hắn chỉ bước hai bước đã đứng trước mặt Rio, ngón tay bóp chặt cổ cậu, trong nháy mắt vật cậu ta xuống đất. Rio cảm thấy cột sống của mình gần như gẫy đoạn vì đập mạnh xuống đất, nhưng dù sao thì chút đau đó cũng không thể sánh bằng lực đạo trên ngón tay Knight Derwent khiến cậu không thể thở nổi, tưởng như kề cận cái chết đến nơi rồi

“Ta - muốn - giết – ngươi!” Ngay khi Knight Derwent bóp tay lại, hai người của Huyết tộc vội tới ngăn hắn lại:

“Bỏ đi! Knight Derwent!”

“Đừng tự rước lấy phiền toái mà!”

Đến khi Knight Derwent bị hai người kia giật lại thì sự phẫn hận trong ánh mắt vẫn không hề giảm đi chút nào.

Hít được không khí trong lành, Rio ra sức ho khan. Khi các học sinh khác còn ngơ ngác nhìn cậu thì chỉ có Quincy lúc này vừa bừng tỉnh vội chạy tới nâng Rio dậy:

“Thánh thần ơi- anh Rio, em sớm sẽ bị anh hù chết mất!”

“Anh cũng sẽ mau… bị mình hù chết…” Rio sờ sờ cái cổ mảnh khảnh của mình, nhìn theo thân ảnh đám người trong Huyết tộc kia tự nhủ:

Lại một ngày ‘điên khùng’ nữa trôi qua.

Nửa đêm, khi Rio đang ở trong phòng mình thì thấy vài vị trưởng lão mặc trường bào, còn có vị giáo sư hướng dẫn thực hành ngày hôm nay bước đến.

Bọn họ tới đây làm gì? Lẽ nào muốn trừng phạt cậu vì làm tổn hại lòng tự trọng của tên đại nhân Knight Derwent vênh váo kia?

Nhưng sự thật lại chẳng giống với những gì Rio nghĩ chút nào.

“Rio Rozadol, giáo sư của trò nói hôm nay trò đã phóng linh thú công kích cấp thấp tấn công Isas Knight Derwent, nhưng Ngài ấy còn chưa dạy các trò làm sao sử dụng linh thú đó, đây có phải vì trí nhớ của trò đã hồi phục rồi không?” Trưởng lão đặt ra câu hỏi rất uy phong, các vị khác cũng đặc biệt nghiêm túc nhìn Rio.

Điều này khiến Rio không khỏi kính cẩn lên tiếng: “Thật xin lỗi, con không nhớ được chuyện gì cả! Việc con phóng linh thú vào anh ta cũng khiến con rất kinh ngạc, thực ra, con đâu biết làm sao sử dụng nó, chỉ là khi bạn con xém chút bị thương thì trong đầu con có ý nghĩ gì đó hiện lên, sau đó theo như Ngài nói thì linh thú tấn công cấp thấp bị phóng ra.”

Vị trưởng lão kia đăm chiêu nhìn Rio, tựa hồ như muốn nhìn vào đôi mắt cậu để đoán biết cậu nói thật hay giả dối

Một hồi lâu, vị trưởng lão đó đứng dậy, nói với Rio, “Hy vọng trò có thể nhanh chóng khôi phục kỹ thuật đã học được trước đây, mau quay về cấp của trò.”

Sau đó những người khác cũng lần lượt bước ra.

Rio bị vị trưởng lão kia nhìn, toàn thân cũng trở nên căng cứng, khi cửa đóng lại, rốt cục có thể thả lỏng một chút. Rio lấy tay xoa xoa ấn đường, cậu có một loại linh cảm, những ngày sau sống sẽ không dễ dàng.

“Còn trốn ở đâu đó, ra đi!” Rio bĩu môi, rèm cửa chậm rãi nâng lên, Liby đang ngồi ngoài đó tỏ vẻ xem kịch vui .

“Đôi khi Ngài thật sự quá kiêu ngạo, điểm ấy rất giống với Isas Knight Derwent!”

“Đúng thế, ta hiện tại thật hối hận, ta hẳn phải cúi mình nữa!” Rio nhướng mày, cậu không phải là người hay nói giỡn, mà nói thật, có thì Liby cũng coi như không thấy.

“Ngày mai, mong Ngài cẩn thận một chút – Chủ nhân của ta!”


Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét