Thứ Hai, 26 tháng 9, 2011

[Phệ ái như huyết] Chương 1



Trương Hiểu Nhiễm mang theo lỉnh cà lỉnh kỉnh trang bị trên lưng, nghe đồng sự ở phía sau nói chuyện về thiết bị ghi nhận thì lại thở dài. Không tới nửa tiếng đồng hồ nữa cậu sẽ đi vào lăng mộ đã bị đóng chặt từ lâu kia.

Không kẻ nào biết được ai ở bên trong, có thể có nhiều vật gì được chôn theo, hay là có những thứ độc khí nào ở nơi đó nữa... Không gian đã bị phong bế từ lâu rất dễ xuất hiện một số chất hóa học mà con người không thể chịu đựng được. Mà nghe nói, nơi khai quật này là di tích đã xuất hiện vào khoảng thế kỉ 13 đến thế kỉ 18, khi mà phù thuỷ còn bị thiêu sống. Có lẽ những văn hóa đã bị chôn dấu thật sâu bên dưới kia còn tồn tại và sẽ tiết lộ những giá trị nội hàm vĩ đại. Phải biết rằng trong số những phù thuỷ đáng thương ấy đã có rất nhiều người khốn khổ bị Giáo hội hãm hại. Nếu theo cách nhìn của thời đại này, có lẽ họ xứng đáng được tôn xưng là những ‘nhà hóa học’.

 Chẳng qua là những vấn đề mà giáo sư của Trương Hiểu Nhiễm nghiên cứu có chút không giống với xu thế chung của giới khảo cổ hiện nay, cho nên nếu không tìm được đại gia nào có hứng thú chịu rót vốn đầu tư cho, Trương Hiểu Nhiễm nghi ngờ rất có thể giáo sư Mosuli sẽ để cậu tự làm thầy của mình.

“Chỉ mong người đã ngủ say mấy nghìn năm này sẽ không bị chúng ta đánh thức.” Landre - bạn học của Trương Hiểu Nhiễm, cũng là học trò cưng của giáo sư Mosuli - lôi Trương Hiểu Nhiễm đến bên cậu ta, kiểm tra dây an toàn cho Hiểu Nhiễm lần cuối.

Dường như cảm nhận được trái tim của Hiểu Nhiễm đang đập hỗn loạn trong lồng ngực, Landre cười trấn an, “Hê hê, anh bạn à, tuy là giáo sư có sáu nghiên cứu sinh, nhưng chỉ chọn hai chúng ta tới di tích này tiến hành khảo sát thôi. Riêng điểm này đã đủ khiến chúng ta cảm thấy vinh hạnh nhường nào rồi. Thế mà người đầu tiên được bước vào nơi đặt quan tài chính là cậu đó, tớ thật ghen tị! Cho nên tớ nhất định phải mở to hai mắt ra mà coi đấy.”

“Cậu nói xem, miệng giếng này chỉ đủ cho một người có cỡ người bé nhỏ như tớ thêm dây an toàn mới vào được thôi.” Hiểu Nhiễm nhún vai, chiếc bình oxy bất đắc dĩ trên lưng có phần nặng nề, “Chính cái vóc dáng này đã khiến cho tớ đây chỉ có thể ngồi trên băng ghế dự bị trong trận bóng rổ, giờ thì cũng có ích.”

“Đúng thế, đúng thế!” Landre từ phía sau bất ngờ đẩy Hiểu Nhiễm một cái, “Hiện tại cậu sắp phải đi xuống cái chốn đáng sợ kia rồi, chuẩn bị mà làm anh hùng đi!”

Trương Hiểu Nhiễm thả lỏng rồi bước tới lối vào của huyệt mộ. Hai người canh giữ ở miệng giếng làm động tác ‘Hãy chuẩn bị cho tốt’ rồi ‘ném’ cậu vào trong nhập khẩu. Bằng sự trợ giúp của sợi dây thừng, Trương Hiểu Nhiễm vừa chịu đựng sự tối tăm đang dần bủa vây, vừa thầm tính toán trong bụng xem còn bao lâu nữa thì sẽ chạm tới đáy…

Ngay khi cậu đang vui mừng vì sắp tới lúc tiếp cận được mục tiêu thì mơ hồ nghe tiếng máy móc trên miệng giếng quay ầm ầm, còn có tiếng tranh luận nảy lửa của những thành viên trong đội thăm dò. Hiểu Nhiễm còn chưa kịp tự vấn đã cảm thấy đỉnh đầu bị vật gì đó đập mạnh vào. Trong nháy mắt, thân thể cậu rơi thẳng xuống đáy…

“Xong”- Đó là từ cuối cùng hiện ra trong đầu Trương Hiểu Nhiễm trên thế giới này.

Đau đến không sao chịu nổi, cậu nhanh chóng ngất đi.
  Không biết bao lâu sau, chẳng biết là từ lúc nào, Trương Hiểu Nhiễm đã cảm thấy mình vẫn đang tiếp tục bước đi, dọc theo một hành lang thật dài tối đen không trông thấy chút ánh sáng nào. Nhưng dường như dù cậu có đi thế nào thì con đường này vẫn không có điểm tận cùng. Điều đó khiến Trương Hiểu Nhiễm càng lúc càng nôn nóng.

Cậu bắt đầu trốn chạy!

Nhưng đáng tiếc…

Đến khi cậu tưởng như thở không nổi nữa thì con đường vẫn cứ như trước, không thấy được chút hy vọng nào cả.

Bỏ đi, dù sao thì mình căn bản cũng đã chết rồi. Bị một dụng cụ nặng hơn mười kilogram từ trên cao rớt xuống trúng não, muốn không chết cũng khó a… Lúc này có lẽ đang trên đường đi đầu thai cũng nên…

Dù gì thì cũng đã chết, ngồi xuống nghỉ nghỉ ngơi ngơi cũng chẳng phí phạm thời gian đâu.

Trương Hiểu Nhiễm cười khổ, bình thản ngồi xuống.

Cậu bắt đầu suy nghĩ…

Cậu đã viết bài cho tập san khoa học, nếu như được đăng, không biết có phải tiền nhuận bút sẽ rơi vào tay giáo sư Mosuli không nữa. Còn Clara, người mà cậu đã thầm mến bao lâu nay nhưng còn chưa kịp bày tỏ, liệu có vì cậu đau buồn mà khóc?

Và còn…

Mẹ già vẫn đang ở Trung Quốc đợi cậu trở về…

“Nếu như mẹ biết được…”

Vốn dĩ lúc đầu cậu cứ nghĩ ‘Chết thì đã sao nào’, giờ hốc mắt bỗng nhiên ươn ướt.

“Hi hi~ Hi hi~”

Giữa lúc Trương Hiểu Nhiễm đang bi ai thì xa xa mơ hồ truyền đến tiếng cười của trẻ con, linh hoạt, kỳ ảo mà xa xôi. Trương Hiểu Nhiễm cứ tưởng rằng tai mình có vấn đề. Cho đến khi tiếng cười càng lúc càng gần, tựa hồ vang lên trầm bổng bên tai.

“Hi hi~ Ha ha ha ha~ Hi hi~”

“Ai? Ở đâu vậy?” Trương Hiểu Nhiễm đứng phắt dậy, từ từ nhìn xung quanh như muốn biết tiếng động đó từ nơi nào đưa tới.

“Hì hì~ Ha Ha~ đây đây đây~” Tiếng cười kia cứ như trêu chọc Trương Hiểu Nhiễm

“Ngươi ở đâu? Ngươi là ai chứ?” Cậu hét lớn, hướng phía âm thanh phát ra mà chạy tới. Nhưng tiếng cười vẫn không thay đổi, cho đến khi cậu trông thấy con đường phía trước có chút ánh sáng nhợt nhạt, trong lòng chấn động mạnh.

Lẽ nào đó là lối ra?

Trương Hiểu Nhiễm vội vàng chạy tới. Ánh sáng kia dần dần lan rộng. Ngay khi cậu nhận thức được bản thân đã thoát khỏi con đường tăm tối kia thì thân thể đã rơi bộp xuống một nơi nào đó…

“A—” Cậu nhắm chặt mắt lại. Chẳng lẽ cậu lại ngã chết lần nữa?

Thế nhưng khi thân thể không đau nhức như cậu tưởng, cậu choàng mở mắt, ngập tràn sợ hãi, hoang mang nhìn xung quanh.

Khi hai con mắt dần tập trung lại một điểm cậu mới nhìn thì thấy trước mắt xuất hiện một cô gái với mái tóc dài màu nâu, gương mặt điểm những nốt tàn nhan.

“Cậu tỉnh rồi sao…? Cậu Rio… Cậu đã mê man quá ba ngày rồi. Bác sĩ Carol nói có thể cậu sẽ không tỉnh lại được nên đã liên lạc với gia tộc Rozaldo đến đưa cậu về!”

“Sao cơ?” Trương Hiểu Nhiễm nâng người dậy, nhìn cô gái vì vui mừng mà chực khóc kia thì phát hiện cô ấy đang mặc áo choàng màu đen.

Chẳng nhẽ sau khi bị dụng cụ đập vào đầu, cậu đã bị đuổi về và phải vào bệnh viện gần trường sao? Vậy cô gái này là ai? Sao lại mặc bộ đồ của cử nhân tới gặp mình? Chờ chút, mình nhớ tên tiếng Anh của mình không phải là Rio a. Lẽ nào cô gái này nhận nhầm người rồi sao?

Trương Hiểu Nhiễm nghi ngờ mà nghiêng nghiêng đầu suy nghĩ. Gió nhẹ nhàng đưa màn cửa mỏng manh bay lên, nắng theo đó bước vào. Trương Hiểu Nhiễm kinh ngạc khi thấy một cậu bé đang ngồi trên bệ cửa sổ cười châm chọc, mà ánh sáng lại chiếu xuyên qua thân thể nó.

“Ngươi là ai?” Trương Hiểu Nhiễm quát một tiếng, khiến cô gái bên cạnh cậu liền chuyển ánh mắt nhìn về phía cửa sổ.

“Sao vậy, cậu Rio? Có ai ở đây sao?”

“Cô không thấy nó sao? Thằng nhóc kia kìa… nó đang ngồi trên bệ cửa đó!” Trương Hiểu Nhiễm vươn tay chỉ về phía đứa trẻ kia, khiến thằng nhóc lại càng cười dữ hơn đến mức hai vai không ngừng run rẩy.

“Cô ta nhìn không thấy ta, cũng chẳng nghe được tiếng ta đâu. Bởi vì Ngài mới chính là người đã kí khế ước cùng ta—” Cậu nhóc kia dừng lại trước mặt Hiểu Nhiễm, nhẹ nhàng ngả mũ chào theo phong cách Anh Quốc, “Xin chào chủ nhân của ta! Ta là ‘tinh linh dẫn đường’ của Ngài, luôn luôn vì Ngài phục vụ!”

“Tinh linh cái gì? Ta biết thần thoại vẫn được người Anh lưu truyền, nhưng ngươi không được đem truyện trẻ con ra lừa gạt ta.” Trái tim của Hiểu Nhiễm đập điên cuồng. Lập trường của chủ nghĩ duy vật nói cho cậu biết bây giờ chắc chắn cậu còn đang hôn mê, nhưng trực giác lại cho cậu hay rằng, có rất nhiều việc đang thay đổi.

“Cậu làm sao vậy, cậu Rio? Cậu vẫn thấy khó chịu ư? Để tôi đi mời bác sĩ Carol tới…”

Đứa nhỏ vẫn cười cười như trước. Nó dựa vào vai Hiểu Nhiễm, thế nhưng cậu lại không cảm thấy có chút nặng nề nào, “Nói với cô ta thì chẳng qua Ngài cần nghỉ ngơi thôi. Ta sẽ đem hết thảy mọi chuyện nói lại cho Ngài nghe… Hay là Ngài vẫn cứ muốn sống mê muội như thế?”

Trương Hiểu Nhiễm ngẩn người. Đứa nhỏ kia còn bày ra bộ dạng không thể nói, quấn quấn lọn tóc trên trán, cười gian xảo rồi liếc mắt nhìn cậu. Hiểu Nhiễm có một loại dự cảm rằng tốt hơn hết nên làm theo lời thằng nhóc đó, vậy nên cậu liền day day huyệt Thái Dương, nói với cô gái kia bằng giọng trấn an, “Xin lỗi, tôi chỉ bị hoa mắt thôi. Tôi nghĩ bây giờ cần được yên tĩnh để nghỉ ngơi, được không?”

“Vâng, đương nhiên là được ạ! Tôi đi thông báo với bác sĩ Carol là cậu đã tỉnh rồi sẽ mời ông ấy đến khám cho cậu sau.” Cô gái nở nụ cười an ủi rồi đứng dậy bước ra ngoài đóng cửa lại.

“Được rồi, bây giờ thì nói cho ta biết, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì!” Trương Hiểu Nhiễm dựa lưng vào gối, khoanh tay ngồi nhìn.

“Ha ha,” cậu nhóc cười cười, vươn tay chỉ chỉ ra bên ngoài cửa sổ, “Bây giờ Ngài tới cửa sổ nhìn ra bên ngoài kia xem!”

Trương Hiểu Nhiễm hoài nghi bước xuống, đi tới bên giường.

Khi cậu thấy được rõ quang cảnh bên ngoài thì hơi thở tưởng như nghẹn lại, nét mặt bàng hoàng kinh ngạc.

Kiến trúc thanh nhã trôi nổi giữa thiên không được nhật quang gột rửa mà toả ra ánh sáng rực rỡ, cúi đầu có thể trông thấy cái bóng thật lớn in trên mặt đất. Đôi khi lại có một số người cưỡi những con thú một sừng chỉ có trong phim giả tưởng đi ra đi vào các công trình đó, bộ dạng tiêu sái lại thoả mãn nhìn những kẻ khác. Lơ đãng ngẩng đầu lên, cậu liền trông thấy một pháo đài được xây theo trường phái Gothic treo ngược giữa khoảng không. Toà thành được nhuộm một màu xám ro khiến người xem cảm thấy nét cổ xưa mà hiện đại, lại cảm  thấy nó như một lưỡi dao sắc bén bất cứ lúc nào cũng có thể rơi xuống, phá huỷ tất cả chỉ trong chớp mắt. Dường như bên khung cửa xoay ngược kia thấp thoáng bóng ai đang lặng yên đọc sách. Trong lúc đó, hành lang, cầu thang và cả nơi sân trường đều trở nên vắng lặng.

“Đây… là đâu?” Một lúc sau Hiểu Nhiễm mới cất lên lời.

“Học viện Trung ương Saint Douglas,” cậu nhóc nhẹ nhàng nhảy xuống đứng bên cửa sổ, hai tay chống lên khung cửa làm động tác vươn vai, “Ngài là học viên ở đây, sau này sẽ trở thành sĩ quan dự bị. Nếu không chịu học tập thì trên chiến trường chắc chắn sẽ phải chết thảm a!”

Hiểu Nhiễm hơi nhíu nhíu mày. “Nếu như ta không phải đang nằm mơ thì thực sự ta đã đến cái học viện này rồi!”

“Ngài chỉ có xíu ‘kinh ngạc’ đó thôi sao? Ta đã nghĩ Ngài sẽ lập tức nhảy lên giường, đắp chăn lại rồi tự nhủ, ‘ngủ một giấc xong tỉnh lại ta sẽ đang ở trong bệnh viện’. Hoặc là điên cuồng túm lấy cổ áo ta mà gào lên là, ‘Ngươi mau nói cho ta cách nào trở về đi~’”

“Ngươi nói không sai, ta thực sự kinh ngạc, mà ta cũng muốn hỏi ngươi làm sao để trở về!” Hiểu Nhiễm cảm thấy đầu minh đau nhức. Tại sao lại không phải là người khác? Tại sao lại cứ phải là cậu? Tại sao lại phải ở trong cái thế giới mà mình không có chút khả năng sinh tồn nào cả?

“Câu trả lời của ta là… Ngài chẳng có cách nào trở về đâu!”

“Ta nhận ra tiếng của ngươi, chính là tiếng cười đã mang ta tới đây! Ngươi có thể đưa ta tới đây, vì sao không thể đưa ta quay về được?” Chân mày Hiểu Nhiễm nhăn tít lại.

“Ha ha… ta có thể tự nhận mình là con người rất công bằng. Ta cho Ngài lựa chọn: Một là Ngài có thể quay về, lặng lẽ ngây ngốc ở trong một căn phòng nào đó với thân thể không còn chút nhiệt độ nào cả, nhận những cái nhìn yên lặng từ ‘bạn học’ đang không nói chẳng cười. Hai là Ngài sẽ ở nơi này, thích ứng với tất cả, sau đó tiếp tục sống tiếp!” Cậu nhóc đứng trước mặt Hiểu Nhiễm dò xét hỏi, “Hiện tại Ngài muốn chọn con đường nào?”

Trương Hiểu Nhiễm thở dài một hơi, quả nhiên đúng như cậu dự đoán, chính là bị ép ở lại cái thế giới kỳ quái này, “Ngươi cho rằng ta còn con đường nào khác để chọn sao?”

Vẻ mặt của cậu nhóc kia hiện rõ dòng chữ, ‘Ta cũng đoán thế mà!’ rồi vươn tay ra nói, “Như thế mong rằng chúng ta sẽ hợp tác vui vẻ, thưa Ngài Rio Rozaldo, chủ nhân của ta. Rất hân hạnh được giới thiệu với Ngài, ta là tinh linh dẫn đường của Ngài, Liby. Vì chúng ta còn gặp mặt nhau dài dài nên nếu như Ngài có bất cứ vấn đề gì, xin cứ tự nhiên đặt câu hỏi, ta sẽ tận lực trả lời Ngài!”




6 nhận xét:

  1. chậc,chẳng biết có gặp lại bạn Liby này không? Nếu có sẽ dẫn bạn ấy đi ăn chè =))

    Trả lờiXóa
  2. nàng ơi s font chữ nhỏ vậy T_T

    Trả lờiXóa
  3. Chủ nhà ơi, tại sao chỉ thấy một đoạn vậy nhỉ? TvT
    "" Trương Hiểu Nhiễm mang theo lỉnh cà lỉnh kỉnh trang bị trên lưng, nghe đồng sự ở phía sau nói chuyện về thiết bị ghi nhận thì lại thở dài. Không tới nửa tiếng đồng hồ nữa cậu sẽ đi vào lăng mộ đã bị đóng chặt từ lâu kia. Không kẻ nào biết được ai ở bên trong, có thể có nhiều vật gì được chôn theo, hay là có những thứ độc khí nào ở nơi đó nữa... Không gian đã bị phong bế từ lâu rất ...
    Đăng 26th September 2011 bởi Ánh Thạch ""
    Như vậy là hết rồi sao?

    Trả lờiXóa
    Trả lời
    1. Bạn ơi, không biết máy bạn thế nào nhưng mình xem trên điện thoại hoặc máy tính đều bình thường bạn ạ. Bạn thử đọc trên thiết bị khác xem sao nhé. Thân.

      Xóa
  4. Hix làm sao để vào đọctruyện của bạn vây ?

    Trả lờiXóa
  5. S truyện chỉ có 1 đoạn thui ạ??? :(((

    Trả lờiXóa