Thứ Hai, 3 tháng 10, 2011

[Phệ ái như huyết] Chương 43


Đội quân đã tới đóng nơi tiền tuyến. Rio đứng trên ngọn tháp cao của tòa thành, nhìn về phương xa, không kìm được mà thán phục trong lòng. Trên vùng đất tuyết phủ trắng xóa, một tòa thành được tạo từ băng đang ngạo nghễ ngự trị, ánh hào quang mê người phản xạ dưới ánh mặt trời ngày đông.
“Đừng để sự mỹ lệ của nó mê hoặc!” Đứng bên cạnh Rio, một người mang quân hàm Thượng Úy nói với giọng châm chọc, “Nó sẽ lấy mạng ngươi đấy!”

“Đó là pháo đài của Rừng Già Sâu Thẳm do Nhân Ngư tạo ra sao?”
“Thằng nhóc ngươi cũng không ngu lắm!” Nụ cười của Thượng Úy hoàn toàn không giống với đám học sinh vừa chui từ vỏ trứng ra, mang theo sự thành thục lão luyện của sa trường, “Chính tòa pháo đài đó đã cướp đi rất nhiều sinh mệnh đồng đội của chúng ta… Mà ngày mai, sợ rằng lại có một trận tập kích bất ngờ nữa. Nếu như tòa thành băng kia không nhanh chóng bị hạ thì sẽ ngăn cản bước tiến của Liên Quân.”
Rio nhíu nhíu mày. Tòa Băng Bảo kia được thiết kế khá tinh vi, ngoài cao trong thấp… Sau khi bắn tên xong, đối phương có thể trốn dưới tường che, mà thế tiến công của Liên Quân không thể nào làm bọn chúng mảy may thương tổn.
“Thiết kế của Minos vẫn tinh diệu như thế!” Mars nhìn về phương xa mà cảm thán.
“Không nên nói như vậy, chúng ta cũng có đồng minh lợi hại mà!” Rio vỗ vai người kia. Wenlly nhà Ioster cũng có những suy nghĩ độc đáo không kém gì Minos đấy thôi.
“Được rồi, mấy thằng nhóc kia! Tham quan xong rồi, hy vọng các ngươi đã nhận rõ thế cục hiện tại! Bây giờ đi về doanh trướng đi, ngày mai các ngươi sẽ là quân tập kích phía sau đấy!” Thượng Tá Rod vừa nói xong, đột nhiên có học sinh chỉ tay về phía xa rồi la hoảng lên.
“Mau nhìn! Cái gì kia!”
“Đó – đó là cái gì thế?”
Thượng Tá Rod quay đầu, đồng tử đột nhiên co lại. Từ khu rừng rậm rạp phía xa, hàng loạt mũi tên xé gió vút đến, che phủ cả bầu trời doanh địa.
“Thả Pratt ra – Thả Pratt ra -” Thượng Tá Rod thét lớn, mọi người lật đật thả linh thú của mình.
Trong nháy mắt, Tiễn Vũ [1]vùn vụt kéo tới, dày đặc đến nỗi không cách nào né tránh. Một số học sinh không kịp định thần đã bị xuyên thành nhím. Pratt của Rio gần như có thể tự do biến hình trong tích tắc. Vì bị ý chí của chủ nhân tác động, Pratt còn tự giác bao lấy những học sinh khác đứng bên cạnh cậu.
Thượng Tá Rod cấp tốc đưa học sinh mới rút lui. Toàn bộ đội ngũ nhốn nha nhốn nháo không còn chút trật tự nào. Trái tim Rio thắt chặt lại, cậu đột nhiên nhớ rằng cung tiễn của Nhân Ngư cũng có thể xuyên thấu vòng phòng thủ của Pratt.
Đây chính là chiến trường…
Rio thoáng trông thấy những tân sinh đã ngã xuống cách đó không xa, màu máu đỏ sẫm thấm đẫm trong tuyết tựa như những đóa hoa, khiến cho người ta nhìn vào mà đau xót.
Sau một hồi chật vật, cuối cùng Thượng Tá Rod đã đưa những học sinh mới rời khỏi tầm bắn của cung tiễn. Khi tất cả định thần trở lại, thở hổn hển dưới đất, ông phải vất vả kiểm kê lại nhân số.
“Mất tới một phần năm sao…”
Rio trầm mặc nhìn Thượng Tá Rod đang nhíu chặt lông mày. Cậu biết tuy rằng ông luôn độc miệng nói đám tân binh giống như gà rù đó vô dụng thế nào, nhưng đến lúc nguy nan thì ông đã không chút do dự mà dùng linh thú của mình bảo vệ không dưới mười mấy học sinh.
“Rio – Rio -”
Rio quay đầu lại, thấy Mars đang thở hồng hộc chạy về phía mình.
“Mars! Thật tốt quá! Cậu không có chuyện gì!” Sự vui sướng trong lòng Rio khó có thể diễn tả thành lời.
“Đồ ngu! Tên bắn từ xa tít xa tắp như thế làm sao bắn chết tao được! Tao thấy mày đúng là đầu đất, mang theo người khác mà làm giảm cả tốc độ Phi Hành thú, thật muốn đập cho một trận!” Mars túm cổ áo Rio thét lớn.
“Mars…” Bị hắn nắm nhưng Rio không chút tức giận, “Xem ra cậu rất lo lắng cho tôi nha!”
Mars hung hăng trừng mắt một cái, sự sợ hãi trong lòng còn chưa thoái lui, “Vừa rồi chuyện gì xảy ra vậy? Đáng lý doanh địa của chúng ta phải ở ngoài tầm bắn của Nhân Ngư chứ…”
Thượng Tá Rod phủi áo đi tới, “Có thể là vì Minos đã phát minh ra một loại cung tên mới. May mà thiếu lực, nếu không toàn quân ta đã bị tiêu diệt sạch rồi!”
Qua một trận phong ba, khí thế của đám tân binh gần như chẳng còn gì. Toàn bộ trận địa của Liên Quân cũng bị đánh lui về phía sau hơn hai mươi dặm, lòng dạ ai nấy đều chứa đầy lo âu. Mà quan trọng nhất là, trận tập kích kia chắc chắn sẽ còn tiếp diễn.
Rio và những học sinh năm ba khác bị phân tới một doanh trại. Tất cả đều rất yên lặng, yên lặng đến nỗi khiến cho người ta cảm thấy dường như ngày mai chính là thời khắc diệt vong. Chẳng bao lâu sau, một học sinh đột nhiên nức nở. Tiếp đó, những người khác cũng khóc thành tiếng.
Rio nhìn tình hình như thế, không khỏi thở dài một hơi. Cậu cũng sợ chứ có khác gì họ… Sau khi tránh được tầm bắn của kẻ thù, lúc bước xuống khỏi Phi Hành thú, tay chân cậu đã run không ngớt.
“Tất cả mọi người đều khổ sở đến thế, sao ngươi vẫn bình tĩnh như vậy được chứ?” Một người hỏi Rio.
“Tôi cũng sợ mà… cha tôi đã chết dưới cung tiễn của Minos.” Rio cúi xuống nhìn đầu gối mình.
“Ơ… phụ thân của ngươi là Trung tướng Rozadol! Ta biết ông ấy, ông ấy đã phóng Pratt chặn đợt tấn công của Rừng Già Sâu Thẳm để Liên Quân bình yên rút lui! Là một quân nhân xuất sắc đó!” Một người tóc đỏ nói lớn.
“Victor…” Rio khẽ cười. Đó là cha cậu… dù bề ngoài thoạt nhìn dịu dàng hòa ái, thế nhưng đến khi bảo vệ những người chiến hữu của mình thì lại kiên cường không gì sánh được.
“Ngươi cũng không kém đâu! Hôm nay phải cảm ơn ngươi, nếu không phải nhờ ngươi giúp thì e là giờ ta cũng tiêu rồi! Quên chưa giới thiệu, ta là Jack!” Thiếu niên tóc xoăn cảm kích nắm chặt lấy bàn tay Rio khiến cậu cảm thấy hơi xấu hổ.
Bầu không khí vốn đang âm u cũng trở nên sáng sủa hơn.

Giờ ngủ đến, Rio đột nhiên phát hiện bên chăn mình hình như có đặt một khối noãn thạch. Cậu cầm viên đá nho nhỏ ấy lên, trong lòng bỗng cảm thấy có chút an ủi. Thật ra mọi người đều rất tốt, chỉ là khi đối mặt với nỗi sợ hãi vô hình thì vô thức phải bảo vệ bản thân mình mà thôi.
Cảm giác đó cũng không giúp Rio ngủ an giấc được. Ngày mai phải ra chiến trường thực sự, dù bọn họ không phải là đội quân chủ lực nhưng những chuyện giống như hôm nay đều có thể phát sinh.
Trong mơ hồ, Rio cảm thấy những ngón tay thon dài lồng vào tóc mình rồi nhẹ nhàng vuốt ve, khiến cho cậu có cảm giác an tâm khó hiểu.
Ai vậy?
Cậu nghiêng người, bỗng dưng nhìn thấy Phyllis đang ngồi yên vị bên giường mình!
Rio kinh ngạc muốn mở miệng nói, thế nhưng ngón trỏ của người đối diện đã đặt bên môi như muốn nói, “đừng lên tiếng”.
Chuyện gì đang xảy ra vậy? Sao anh lại ở đây?
 “Tôi nhớ em…” Phyllis ưu nhã nghiêng người, sợi tóc lướt qua gương mặt Rio. Bờ môi anh khẽ chạm lên chóp mũi cậu, đi tới đôi môi đang hé mở.
Rio chỉ có thể nhìn chăm chăm vào sống mũi kia, cảm giác được cả thể xác và tinh thần đều thả lỏng, không chút lo lắng bận tâm. Lưỡi Phyllis tiến vào thăm dò, nồng cháy mà điên cuồng quấy nhiễu xâm lấn, như nỗi tương tư thống khổ của bao năm xa cách.
Cậu vô thức khoác tay qua cổ anh, cảm nhận ngón tay đối phương đang du ngoạn trên vòng eo, càng lúc càng cố sức tìm kiếm. Môi anh di chuyển tới cổ rồi khẽ mút lấy. Mỗi khi hàm răng lạnh lẽo chạm tới da thịt ấm nóng thì trong nháy mắt, Rio cảm giác người kia sẽ bất chợt cắn mạnh xuống, mang đi cả sinh mệnh của mình. Nếu như là thường ngày, chắc chắn cậu sẽ dùng hết sức lực để chống lại sự mê hoặc đó… Nhưng hôm nay, sự dịu dàng và táo bạo mơ hồ kia khiến cậu không thể không đắm mình vào.
Phyllis thở đều bên tai Rio, làn khí nhè nhẹ xâm nhập vào trong làm cho tim cậu đập nhanh không ngớt. Tay anh trườn từ thắt lưng vào quần cậu, nắm lấy phân thân, nhẹ nhàng vuốt ve tựa như đang thưởng thức một thứ trân bảo.
Cảm thấy khó chịu, Rio cố rướn người lên nhưng ngón tay của đối phương lại thi thoảng ấn vào đầu khất nóng rực của cậu, khi thì chơi đùa, lúc lại trấn an…
“Nhất định phải sống đấy…” Tiếng nói của Phyllis rơi rơi bên tai cậu, ôn nhu khiến người khác cảm thấy an lòng.
Khi luồng nhiệt phủ khắp toàn thân, Rio đột ngột tỉnh giấc. Cậu ngơ ngác nhìn ánh nắng ban mai thấp thoáng bên ngoài doanh trại, quay đầu thấy những chiến hữu của mình đang bất an xoay người.
Thì ra là mơ…
Rio hít sâu một hơi…
Trời ạ, vì sao mỗi lần mình không cẩn thận mơ thấy Phyllis thì đều như thế… Cậu bất đắc dĩ chau mày, cố sức day day hai huyệt thái dương.
Những khi mơ thấy anh, mình luôn không phân định rõ giữa mơ và thực.
https://blogger.googleusercontent.com/img/b/R29vZ2xl/AVvXsEh2IwlkBrd0jtmJXEOvKLyPZ6g1_Esu6Zwf3QM-fykiausSbNCGT9GamcH99XssokeUbBP5dbJ3WK4vl3sE-wxQfdusjZcno-cC_sZTrL8HaWwYhp9InPrh4ubQ6FuUCQ420DQnyz9n90mN/s200/yk.jpg
 “Này, đang nghĩ đến chuyện gì thế?” Thiếu Tướng Stephen lướt ngón tay xẹt qua khuôn mặt tuyệt đẹp của Phyllis, “Chà chà, huyết thống nhà Tenant quả nhiên đặc biệt, ai nấy sinh ra đều tuấn mỹ phi phàm…”
Phyllis bỗng dưng mở mắt, thu hồi tư duy vừa đi xa, khẽ nghiêng người tránh ngón tay không an phận kia, “Dòng máu của Ngài đây cũng khá tốt mà!”
“Quá khen rồi… Lúc nãy không phải ngươi đang ngủ, mà là đang ‘trầm tư’ đấy ư?” Thiếu Tướng Stephen nhíu mày ‘đen tối’.
“Dù sao… nếu không phải đang muốn theo dõi ta thì rốt cuộc là ta đang ‘trầm tư’ hay ‘ngủ’ thì cũng không cần Ngài lo lắng.”
“Ui chu choa, ai cũng có tính hiếu kỳ mà…” Thiếu Tướng Stephen không có ý buông tha lại tiếp tục, “Ai bảo ban nãy thần sắc ngươi như thế… Nghe nói ‘Sự mê hoặc của viên kim cương xanh’ nhà Tenant các ngươi hơn hẳn kẻ thường, có thể ẩn vào giấc mơ của con mồi…”
Nghe đến đó, Phyllis không khỏi nhíu mày. Cái từ ‘con mồi’ khiến anh không hiểu sao lại cảm thấy khó chịu.
Bước đi được vài bước, Phyllis bỗng xoay người lại, đối mặt với Stephen mà trả lời, “Ta nghĩ người nhầm rồi, Thiếu Tướng. Có lẽ, ta mới là ‘con mồi’ của cậu ấy!”
Stephen ngẩn người, nhìn thân ảnh của Phyllis đi tới nơi mai phục, bất giác sờ sờ cằm nói, “Thực sự là kỳ tích – còn có người có thể bắt ngươi làm tù binh sao?”
Đột nhiên một tín hiệu truyền tới cách đó không xa, mọi người vội vàng tránh dưới bóng râm. Từ khe hở giữa những cành cây khô trông lên bầu trời, họ thấy xe chở đang được linh thú kéo như bay.
“Mấy rương cung tiễn này, chúng ta cứ lấy đi, khách khí làm gì!” Stephen thản nhiên nói.
https://blogger.googleusercontent.com/img/b/R29vZ2xl/AVvXsEh2IwlkBrd0jtmJXEOvKLyPZ6g1_Esu6Zwf3QM-fykiausSbNCGT9GamcH99XssokeUbBP5dbJ3WK4vl3sE-wxQfdusjZcno-cC_sZTrL8HaWwYhp9InPrh4ubQ6FuUCQ420DQnyz9n90mN/s200/yk.jpg
 “Thu thập hành trang – Xếp hàng -”
Bốn vị thiếu niên trong doanh trại ngủ không ngon, hầu hết đều vì giật mình  mà tỉnh giấc.
“Trời ạ – Đã sáng rồi sao -”
“Nhanh lên nhanh lên, nếu không Thượng tá Rod lại nổi điên lên giờ!”
Khi mọi người ra khỏi doanh trại, một giọng nói đột ngột vang lên, “Tối gặp nhé!”
Chân bước bỗng khựng lại, ba người kia gần như đồng thanh, “Đúng thế, tối gặp lại!”
Chúng ta đều phải sống.

Khi mọi người ổn định vào hàng, phía trước họ đã có hơn một ngàn quân nhân Nhật tộc điều khiển Phi Hành thú nhắm thẳng về phương xa. Phía sau họ lại có Nhân Ngư hậu thuẫn, trên lưng mỗi Nhân Ngư đều có cung và ống tên.
Rio không thể không nói rằng, trong điều kiện tầm bắn cung tiễn của Liên Quân kém hơn Rừng Già Sâu Thẳm, thực sự đó cũng là một biện pháp tốt… nhưng từ phía chủ quan mà nói, một khi Nhật tộc khống chế linh thú bị đối phương bắn trúng, chỉ e Nhân Ngư phía sau cũng không thể giữ được tính mệnh.
Xem ra chắc chắn sẽ phải sống mái một phen.
“Nghe đây, nhiệm vụ của các ngươi hôm nay chính là phóng Pratt của mình ra! Chiến trường không có lúc nào để ‘thực tập’ đâu! Hãy nghiêm túc phục tùng mệnh lệnh! Nhất định phải tiến lên, không được phép do dự! Đừng mơ có cơ hội lui lại! Trận tên của Rừng Già Sâu Thẳm các ngươi cũng đã được trải qua rồi! Căng hết dây thần kinh ra, đừng để Pratt của các ngươi có bất cứ khe hở nào!”
Tiếng của Thượng Tá Rod rất lớn, đó chính là cách mà ông bảo vệ thuộc hạ của mình – để bọn họ từng khắc từng khắc đều nhớ kỹ bản thân phải làm gì, làm thế nào có thể bảo vệ tuyệt đối tính mệnh.
Đợi đến khi đội quân tấn công chủ lực xuất kích, những người khống chế linh thú cũng theo sát phía sau. Trái tim Rio siết chặt lại, cậu tin chắc rằng ai ai cũng vậy. Tất cả mọi người đều biết, một khi đã rơi vào tầm bắn thì bọn họ sẽ đối mặt với sự uy hiếp của trận Tiễn Vũ. Càng gần tới thành băng, Tiễn Vũ rơi xuống càng dày nên Pratt càng dễ bị xuyên thủng.
Quả nhiên, chỉ một khắc sơ suất, tiếng tên xé gió tựa như đã cắm phập vào trái tim.
Tiền quân đã sẵn sàng đón nhận sự tấn công của đối phương, không hổ là những quân nhân đã trải qua sinh tử trên chiến trận. Pratt của họ vững chắc không gì sánh được, cùng lúc phòng hộ cả trăm chỗ hở, quả thật đây không phải là điều người bình thường có thể làm được.
Tiễn Vũ rầm rầm đập trên Pratt khiến cho tốc độ của Phi Hành thú bị giảm mạnh. Rio chỉ có thể nhắm mắt lại, không còn lòng dạ nào để nhìn xem quanh mình có bao nhiêu người đã ngã xuống. Cuối cùng, Tiễn Vũ của Rừng Già Sâu Thẳm cũng ngừng lại. Dưới tiếng hô của Liên Quân, những Nhân Ngư đứng thẳng trên Phi Hành thú lập tức nạp tên khai nỏ, tức thời hàng vạn mũi tên lao vút về phía Băng Bảo.
Để chống lại sự tiến bước của Liên Quân, người trong tòa thành băng kia bắt buộc phải tránh né. Ngay lúc đó, đội quân của Liên Quân đã tiến lên không ít, tường hào bao quanh Băng Bảo cũng hiện ra càng lúc càng rõ ràng.
“Rio —cẩn thận đấy!” Không biết từ lúc nào Mars đã tới bên cạnh cậu, “Càng tiến gần càng nguy hiểm!”
Rio nghiêm mặt lại. Cậu biết những học sinh theo sau đã không còn nhiều, mọi người cũng không phải kẻ thiểu năng, đối với những người mình không có lòng tin thì tuyệt đối không tùy tiện tiến gần để thành bia tập bắn cho Rừng Già Sâu Thẳm.
Đúng lúc này, phía trước Liên Quân thoáng cái đã thấy năm, sáu con linh thú màu đỏ dang rộng cánh đáp xuống. Theo nhịp đập cánh, lửa phừng phừng bùng cháy.
“Là Nguyệt điểu!” Mars kêu to.
Không sai, nếu như lợi dụng lửa nóng của Nguyệt điểu làm tan chảy Băng Bảo kia, vậy thì Rừng Già Sâu Thẳm sẽ không còn nơi để phòng thủ nữa!
Tuy nhiên, đối phương dường như không cam tâm để bị thiêu như vậy, một đợt tên nữa của Nhân Ngư lại được bắn ra, không ít Nhật tộc cũng phóng Speed ra cùng với Vũ tiễn.
Khả năng xuyên thấu của Speed cao hơn hẳn cung tên. Rio cắn chặt răng, phóng Speed hung hăng của mình ra ngoài. Một bên, Mars cũng không chút do dự tấn công. Rio hiểu cá tính của người kia, tuyệt đối không để chữ “lùi bước” vào trong từ điển.


Trong Liên Quân có nhiều người đã ngã khỏi linh thú, cũng không ít người bị thương, nhưng để chứng minh sự hợp tác của mình, họ vẫn nỗ lực chống đỡ. Rio biết mình càng lúc càng đến gần cái chết, tuy nhiên khi nhìn thấy hình ảnh các vị tiền bối không chịu từ bỏ kia, cậu lại nhớ tới Victor.
Khi Victor mở rộng Pratt của mình, ông đã nghĩ gì, đã biểu lộ gương mặt ra sao?
“Rio, khi con muốn bảo vệ… Khi con cực độ khát khao muốn chặn lại tất cả uy hiếp… Pratt của con cũng sẽ mạnh mẽ như tư tưởng của con vậy.”
Buổi trưa hôm đó ánh dương rất đẹp, rơi thẳng xuống đất rồi đọng lại trên vai Victor… Rio không hề nghi ngờ lời ông nói.
Bây giờ, con cũng muốn làm chuyện mà người đã từng làm, Victor!
Rio hít sâu một hơi, thả lỏng tư duy của mình. Cậu bay như tên về phía trước, kéo lấy những người đồng chí bị ngã xuống vì thụ thương. Cũng chính vì thế mà bất chợt xuất hiện những ánh mắt kinh ngạc nhìn về phía vị thiếu niên đang chạy như gió này.
Dưới sự công kích của Speed từ Rừng Già Sâu Thẳm, những vị tướng ở tiền tuyến có thể thao túng được Nguyệt điểu chỉ còn hai người. Rio tiến về phía trước, kéo một vị Nhân Ngư bị rơi xuống vì Nhật nhân cộng sự đã hy sinh.
Người kia kinh hồn nhìn những linh thú Speed vây công Rio bên ngoài, nghiêng người ngồi phía sau cậu, một lúc sau mới phục hồi lại tinh thần.
“Ngươi… sao lại không có quân hàm?”
Rio quay đầu lại mỉm cười nói, “Hình như những học sinh mới vào thì không có quân hàm đâu.”
Lập tức, một Hunting được tạo ra từ không trung đột ngột xông tới trước mặt Rio, cấu xé toàn bộ bọn Speed đang tấn công trước mặt. Ngay sau đó là Snake trườn ra từ vai Rio, khiến cho tất cả Speed trong phạm vi mười thước đều thét lên thảm thiết.
“Được lắm! Thằng nhóc kia!” Một số quân nhân lộ ra nụ cười tán thưởng không thể tin được giữa lúc hỗn loạn này.
“Này, chuẩn bị cung tiễn của cậu cho tốt đi!” Rio lớn tiếng nhắc nhở Nhân Ngư ngồi phía sau. Tiếng nạp tên vang lên “Lách cách”, hai mũi tên cùng bắn tới. Những quân nhân ở phía xa đang bị vây khốn cũng kịp thoát ra.
“Bắn hay lắm!” Rio tán thưởng.
“Ngươi cũng không tệ!” Người kia cười đáp lại, “Còn muốn tiến lên không? Lên tiếp hay quay về chỗ sĩ quan ?”
“À — chỉ có sĩ quan hàm tá mới được xông lên trước thôi sao?” Rio thầm nghĩ, chẳng lẽ trong quân lại có quy định như thế này?
“Không phải!” Nhân Ngư phía sau vội vàng giải thích, “Là vì càng tiến lên phía trước thì càng nguy hiểm!”
“Chúng ta còn chưa nhận được lệnh rút lui mà, phải không?” Rio thở mạnh một hơi, Phi Hành thú đột nhiên tăng tốc, “Như vậy thì… chắc chắn là phải xông tới rồi!”
Tiến lên phía trước không được bao xa, Rio chợt nghe thấy tiếng thét giận dữ của Thượng Tá Rod, “Mẹ kiếp — không còn ai có thể thao túng được Nguyệt điểu nữa sao?—”
“Không được rồi! Đã có bốn vị Trung tá dùng Nguyệt điểu bị tấn công, thương thế rất nặng!” Một vị Thượng Úy đi theo ông lớn tiếng đáp lại.
“Với nhiệt độ như thế này thì đến bao giờ mới có thể làm Băng Bảo tan chảy được chứ…” Đúng lúc đó, một con Speed quấn trên mũi tên của Nhân Ngư đang nhắm thẳng vào Thượng Tá Rod.
“Thượng Tá cẩn thận —” Thượng Úy phi thân lao tới.
Rio cảm giác được… với tốc độ này, e rằng mình phải chịu thua rồi.
Mẹ nó, thực sự là quá xui xẻo!


[1] Mưa tên.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét