Thứ Hai, 3 tháng 10, 2011

[Phệ ái như huyết] Chương 57


Boning thoáng sửng sốt, nhíu mắt hỏi người vừa xuất hiện, “Tên ngươi là gì?”
“Phyllis, mau quay lại đi! Năng lực của Boning không giống như…” Rio tiến tới muốn kéo Phyllis quay lại, thế nhưng Knight Derwent đứng bên cạnh đã kịp ôm lấy cậu, “Đừng lo, Phyllis không yếu như em nghĩ đâu!”

Nghe thấy tiếng gọi từ phía sau, Phyllis giơ cánh tay lên ý bảo người kia đừng lo lắng.
“Tên của ta sao? Phyllis Tenant.”
“Thì ra là người nhà Tenant. Hình như mấy người trẻ tuổi dạo này rất hay coi thường các bậc tiền bối thì phải. Ngày hôm nay, ngươi dám đứng chắn trước mặt ta thì đừng hòng nghĩ tới chuyện quay lại!”
Vươn tay sờ sờ hàng lông mày của mình, nụ cười nhẹ như cơn gió thoảng qua trên gương mặt vị Huyết nhân trẻ tuổi, “Boning Mine, Ngài cũng chưa tính đến chuyện có thể quay lại được hay không mà, đúng không?”
“Được lắm!” Boning cười nhạt. Đúng lúc đó, các sĩ quan tiền tuyến bất ngờ cảm thấy một thứ áp lực vô hình lẻn vào trong đại não của họ, vì không chịu đựng được mà một số người đã rơi khỏi Phi Hành thú.
Rio và Knight Derwent nhíu mày chống đỡ sự tập kích từ tư duy của Boning, trong khi Phyllis ở phía trước vẫn chưa có dấu hiệu lung lạc nào. Không đến nửa khắc, Boning kinh ngạc phát hiện ra tư tưởng của chàng thanh niên Huyết tộc trước mặt kín đến mức hắn gần như không thể nào tìm được khe hở để xâm lấn.
Simon ra lệnh cho mọi người lui về phía sau. Đây không phải phương pháp chiến đấu mà họ thông thạo.
“Thiếu tá Rozadol, lập tức rút lui cùng ta!” Simon thét lớn.
Rio không trả lời ông, chỉ khẽ quay sang cười khổ. Tựa hồ ý thức được sự quật cường của cậu, Simon thở dài đưa số quân còn lại lui về phía sau.
Áp lực Boning gây cho đối phương bắt đầu tăng gấp bội. Phyllis bất giác cau mày – dù sao người kia cũng là Huyết nhân sắp năm ngàn năm tuổi.
Rio muốn tiến về phía trước nhưng áp lực tinh thần lại mỗi lúc một tăng. Knight Derwent ở phía sau ôm chặt lấy cậu, nhẹ giọng hỏi, “Muốn đến bên cạnh anh ấy đến thế sao?”
“Em sẽ không để cho bất cứ ai trong hai người phải một mình đối mặt với nguy hiểm!” Rio cố gắng nói.
Hàng lông mày của Knight Derwent nhướn lên một góc bất đắc dĩ, “Được rồi, anh đi cùng em!”
Hai người chống đỡ với sức ép vô hình, đi tới sau lưng Phyllis.
Rio vươn tay chạm vào lưng anh…
Sự tiếp xúc chỉ khẽ khàng là vậy nhưng Phyllis lại ngỡ ngàng phát hiện rằng, bản thân anh đã nhạy cảm đến mức có thể nhận ra được sự tồn tại của nó, và cả sự ấm áp trên da thịt sau lớp quân y kia truyền tới.
“Đừng lo lắng gì cả!” Phyllis khẽ nghiêng mặt.
Ngay lúc này, tư duy của Boning bất ngờ lẻn được vào đại não của Phyllis.
Tiểu quỷ, cuối cùng ngươi cũng sơ sẩy rồi!
Sức mạnh của Boning ngay tức khắc lao tới nơi sâu thẳm trong đầu anh, vô phương chống cự. Ngay khi cho rằng bản thân sắp sửa phá hủy hết tất cả thì bỗng dưng, Boning kinh ngạc phát hiện ra hình như hắn đã lạc trong một mê cung, chỉ có thể tiến về phía trước chứ không thể nào tìm được lối thoát.
Chuyện gì đang xảy ra vậy?
Hắn cảm thấy sức mạnh của mình dường như đang rơi vào một hắc động, liên tục bị cuốn về phía trước mà không có đường lùi - lẽ nào đây chính là năng lực “Tiếp thu” của nhà Tenant?
Boning thử thu hồi lại sức mạnh của mình, thế nhưng hắn như càng lúc càng bị hút vào một vực sâu không đáy. Phyllis lơ đãng nhìn về phương xa rồi khẽ nhón chân, cơ thể ngửa ra phía sau tựa hồ đang lấy đi toàn bộ năng lực của đối phương.
“Tên tiểu quỷ chết tiệt!” Càng muốn kéo sức mạnh trở về, tư duy của Boning càng bị khống chế chảy về nơi tuyệt vọng sâu thẳm kia.
Phyllis lộ ra nụ cười nhàn nhạt. Rio thoáng sững sờ khi nhận ra không biết từ lúc nào anh đã rời khỏi nơi ngón tay mình có thể chạm tới mà ung dung bước tới chỗ Boning Mine đang đứng cách đó không xa.
“Tiền bối kiêu ngạo, dừng ở đây thôi!”
Boning mở to hai mắt. Lần đầu tiên trong suốt năm ngàn năm qua, bản thân hắn mới kề cận ‘cái chết’ đến như vậy. Hắn liều mạng cử động, thế nhưng tất cả sức lực như bị bóp nghẹt trong mắt vị thanh niên Huyết tộc này. Phyllis vươn bàn tay đặt trên ngực hắn.
“Nếu như ta chưa bao giờ gặp được cậu ấy, có lẽ hôm nay ta sẽ yếu đuối hơn bất kì ai. Thế nhưng, lúc này đây cậu ấy lại đang ở ngay sau lưng ta, ta phải ngăn cản mọi thứ có thể gây nguy hiểm cho cậu ấy!”
Boning cảm thấy bàn tay đối phương đâm vào lồng ngực mình, nắm chặt lấy trái tim hắn. Phyllis hé miệng, lộ ra những chiếc răng nanh khát máu, “Boning Mine – năng lực của ngươi… ta nhận!”
Ở phía xa, Dala kinh hoàng phóng ra Địa Ngục Chi Mâu rồi nhanh như cắt tiến đến gần. Có điều… Con linh thú một sừng kia còn chưa kịp hoàn toàn mở rộng sức mạnh của mình thì đã bị Speed của Rio xuyên thủng. Sau đó, Vendelison vọt tới, cố hết sức túm ông bạn già lại. Chỉ tiếc là trái tim của Boning đã bị người kia kéo ra khỏi thân thể. Vendelison phẫn nộ phóng đầy trời gai xương đánh úp về phía Phyllis.
“Hây -” Rio và Knight Derwent lại hợp sức triển khai mặt tường kính trước mặt Phyllis để chống lại đòn tập kích của Vendelison. Vendelison ôm Boning né tránh trong khi Dala lao về phía trước, khẩn nài bọn họ quay lại.
“Hai vị đại nhân, hãy mau trở về đi!”
Vendelison cắn răng nhìn cơ thể Boning đang co rút dần vì mất sinh mệnh, không thể làm gì khác hơn đành rời khỏi tiền tuyến dưới sự yểm hộ của Dala.
“Ai yo – Boning hình như bị teo rồi -” Constantin vừa làm bộ kinh ngạc đứng lên thì đầu hắn đã bị một nữ tử hung hăng dùng ấm trà gõ vào.
“Sao không phái người đi tiếp viện hắn?! Nếu như điện hạ Pampas biết ông ở đây mở to mắt nhìn Boning bị giết… Cẩn thận cái đầu đó!” Mefile nhẹ nhàng cởi khuy áo trên cổ tay.
“Nàng chuẩn bị ra trận à?” Constantin bẻ cổ tay, “Vậy nhân tiện báo thù thay cho Boning đi!”
Mefile cười nhẹ, đứng trên bờ tường thành rồi bước đến phía trước, Phi Hành thú không biết từ bao giờ đã hiện ra dưới chân. Nàng đứng trên Phi Hành thú, phóng như bay về phía Boning.
Rio và Knight Derwent nhìn Boning được Vendelison mang đi, không khỏi thở dài một hơi. Khóe miệng và áo Phyllis dính đầy máu của Boning.
“Lấy được năng lực của hắn rồi chứ?” Knight Derwent hỏi.
“Ừ!” Phyllis đáp lời. Thế nhưng, khi thấy được người phụ nữ đang tiến tới trước mặt thì trái tim anh liền thắt lại.
“Mefile…”
Rio kinh ngạc đến cứng đờ.
Người đang đứng thẳng trên Phi Hành thú… thoạt nhìn cứ như một thiếu nữ không quá mười tám mười chín tuổi nhưng đã từng là nhân vật huyền thoại của Nhật tộc như Lynn trước đây – Mefile.
Khóe mắt đầu mày của nàng đều mang theo tiếu ý suy xét, đường cong nơi chóp mũi ẩn chứa nét nghịch ngợm. Vươn ngón tay ra mân mê sợi tóc bên tai, Mefile mỉm cười nói. “Không tệ, ngay cả Boning cũng đã bại trận!”
Bà ta sẽ thả loại linh thú gì? Là Swatch, hay Thứu Long?
Không! Để đối phó với chúng ta, căn bản không cần dùng đến chúng… 
Lòng bàn tay Rio bắt đầu rịn mồ hôi.
Tuy nhiên, chỉ trong chớp mắt, Rio phát giác bọn họ đột nhiên xuất hiện giữa đội ngũ Liên Quân đã thoái lui về phía sau từ ban nãy.
Chuyện gì vừa xảy ra? Mefile chỉ là ảo giác thôi sao? Rio nhận ra người đàn bà đang đứng trên Phi Hành thú kia đã cách xa mình cả vạn dặm…
“Là Nguyên Soái Claude Isis đã đưa chúng ta về…” Knight Derwent mơ hồ suy đoán.
“Không sai! Nếu như không phải Nguyên Soái dùng năng lực của mình để đưa các ngươi trở về, các ngươi sẽ rất nhanh trở thành vong hồn dưới tay Mefile!” Simon đi tới, “Nhìn kĩ đi, Rio! Suốt đời ngươi chưa chắc sẽ được thấy cuộc đấu như thế lần thứ hai đâu!”
“Nhưng mà Nguyên Soái Isis đang ở đâu?” Rio nhìn quanh bốn phía.
Ngay lúc đó, một thân ảnh phiêu dật cưỡi trên Phi Hành thú trong nháy mắt vụt ra từ trong đám người. Dây buộc màu thủy lam bị gió đánh rơi làm cho những sợi tóc mềm mại tung bay trong gió, ưu mỹ lạ thường.
Mọi người trong Liên Quân đều ngẩng đầu, hít thật sâu nhìn theo thân ảnh hướng ra tiền tuyến.
“Là ông ta…” Phyllis kinh ngạc thốt lên. Người kia chính là vị tiền bối mà anh đã gặp bên hồ.
“Claude Isis có năng lực tự do di động vật thể, kể cả linh thú. Đó cũng là nguyên nhân khiến cho ông ấy trở thành Huyết nhân duy nhất có khả năng thao túng linh thú.”
Nơi Claude đứng không xa chỗ Rio là bao. Vị Nguyên Soái thoạt nhìn không có chút lệ khí sa trường nào đang nghiêng đầu cười nhẹ với bọn họ, “Con trai à, sắp thấy Thứu Long rồi, đừng nhắm mắt lại nhé. Chỉ có ‘đối mặt’ mới có thể giải quyết được mọi chuyện.”
Rio nhìn nụ cười hòa nhã của ông, gật đầu.
“Với lại… làm khá lắm, Phyllis Tenant, Isas Knight Derwent!” Sự khích lệ của Nguyên Soái khiến cho một kẻ tự phụ như Knight Derwent cũng lộ ra nét mặt không được tự nhiên.
“Đã lâu không gặp rồi, Claude yêu dấu!” Mefile rõ ràng đứng rất xa Liên Quân, thế nhưng thanh âm của nàng dường như gần trong gang tấc.
“Là linh thú đưa thư – có thể truyền âm thanh và hình ảnh.” Counvenli ở phía sau Rio đang nói ra suy đoán của mình.
“Đúng vậy, đã lâu không gặp, Mefile!”
Mặc dù không thấy được nét mặt Claude, nhưng bóng lưng của ông lại hiện ra nét cô độc mà thời gian chẳng thể xóa nhòa.
Mefile lắc hông lười biếng, cất giọng nói ngọt ngào mà vẫn không giấu vẻ ngang bướng, “Mấy lời hàn huyên vô dụng của chúng ta thì hãy miễn nhé Claude, chi bằng cứ việc ra tay thôi!”
Câu nói của Mefile khiến mọi người hốt nhiên ngừng hô hấp.
“Thả Pratt ra!” Tiếng nói của Trung tướng Simon đột ngột vang lên, mọi người cấp tốc phục hồi lại tinh thần. Vô số linh thú phòng ngự được thả ra, cảnh tượng thật sự kinh người.
Mefile nhướn mày, một đứa nhóc mười tuổi nhẹ nhàng đáp xuống Phi Hành thú của nàng.
Rio mở to hai mắt, “Liby…”
Phyllis và Knight Derwent nhìn nhau, “Xem ra… Thời gian ở trường học, nếu như không phải Liby rời quá xa Mefile nên không thể phối hợp đồng bộ, e là hai ta cũng không phải là đối thủ của nó.”
“Liby lợi hại như vậy sao…” Rio có phần không tin nổi.
Đúng lúc đó, Liby nhảy ra khỏi Phi Hành thú của Mefile, cơ thể nó không ngừng mở rộng trong không trung. Sau đó, một con Thứu Long to lớn bất ngờ xuất hiện, phát ra tiếng kêu ồm ồm chấn động đến nỗi mọi người phải ngồi xổm xuống đất, bịt chặt lỗ tai. Chỉ một chút rung động trong không khí thôi cũng đủ khiến toàn bộ Liên Quân phải lùi lại.
Không kịp phản kích, vô số sĩ quan cấp úy bị hất văng khỏi Phi Hành thú. Từ khi Thứu Long xuất hiện, thế trận của cuộc chiến mất cân bằng đến mức không ai có thể hình dung được.
Rio mở to mắt nhìn cảnh tượng trước mắt. Cậu từng cho rằng kích thước to lớn của Địa Ngục Chi Mâu đã là quá sức tưởng tượng rồi… nhưng hôm nay, khi trông thấy linh thú đang thống trị cả vùng trời kia thì bản thân cậu mới cảm nhận một cách thấm thía thế nào là tầm nhìn hạn hẹp của mình.
Đúng là không thể tấn công Thứu Long được. Một khi nó gục xuống, sợ rằng toàn bộ quân lính ở đây sẽ bị diệt sạch.
Quả nhiên, linh thú kia vừa lao tới, mọi thứ như bị hủy diệt trong phút chốc. Pratt của rất nhiều tướng quân trong nháy mắt bị Thứu Long xé toạc ra, quân đội Nhật Tộc trên không trung đột ngột bị áp lực đè ép đến mức bị văng xuống đất, tuyết vỡ vụn dưới thân. Những tiếng hô quyết đánh đến cùng nhanh chóng bị tiếng gầm của Thứu Long lấn át.
Pratt của Rio cũng rất nhanh tan vỡ. Cậu nhướn mắt nhìn nhưng chỉ có thể thấy được một phần thân thể Thứu Long. Lần đầu tiên cậu cảm thấy tuyệt vọng đến cùng cực, dường như không thể nào xoay chuyển được cục diện này. Sự hủy diệt có lẽ là kết cục không thể tránh khỏi.
Một khắc sau, Rio cảm thấy bản thân mình được ôm chặt lấy. Ngước mặt lên, cậu nhận ra Knight Derwent đã vì mình mà mở rộng tường kính, trong khi Phyllis đang nỗ lực sử dụng năng lực của Boning để công kích những sứ giả địa ngục đang tạo áp lực kia.
Huyết tộc không có thân nhiệt, nhưng chỉ trong thoáng chốc thôi, Rio có thể cảm giác được khuôn ngực đang vững vàng đỡ lấy mình thực sự rất ấm áp. Cậu đâu phải chưa từng vào sinh ra tử, thế nhưng lần nào cũng có hai người họ ở bên để tiếp thêm dũng khí và sức mạnh, một lần lại một lần vượt qua giới tuyến mà cậu vẫn cho rằng tuyệt đối không thể.
“Em chưa bao giờ sợ cái chết…” Rio nhẹ giọng, âm thanh ấy bao phủ trong dòng khí được tạo thành từ sự chuyển động của Thứu Long. Cậu khó nhọc ngẩng đầu lên, chăm chú nhìn vào hai người đã mở ra cho mình một khung trời mới. Giờ đây, tuy rằng Rio không thấy được đôi mắt của họ, thế nhưng đường cằm ấy, cánh tay mạnh mẽ ấy… lại chân thực hơn tất cả. Trong thế giới này, không gì có thể sánh bằng điều đó!
Mỗi lần thống khổ đè nặng tâm hồn ta, mỗi lần không tìm được phương hướng, mỗi lần tuyệt vọng chạy trốn… thì điều khiến ta sợ hãi nhất cho tới bây giờ không phải là hủy diệt…
…mà là mất đi hai người!
Ta không thể buông tay ra được!

Giữa hai tay Rio, Pratt tưởng như đã biến mất bây giờ đã xuất hiện trở lại, yếu ớt đến mức có lẽ búng nhẹ cũng sẽ vỡ. Thế nhưng, trước ánh mắt kinh ngạc của mọi người, khả năng bảo vệ lại nguyên vẹn mở ra, như sự hy vọng mong manh mới nhen nhúm lúc đầu dần dần chuyển thành kiên cố. Hai vai Rio bất ngờ run rẩy, ngay cả hô hấp cũng như quên mất. Dù cho áp lực trên người không hề giảm thì cậu cũng tuyệt đối không muốn cúi đầu!
Knight Derwent và Phyllis vươn tay chạm vào cổ tay cậu, mong muốn có thể truyền cho người kia sức mạnh của mình.
“Phóng Pratt của các ngươi ra —” Thanh âm của Simon căn bản không thể nào truyền đến tai người khác, nhưng khi mọi người trông thấy Rio phóng Pratt… Giống như thấy được ánh sáng từ nơi tối tăm, hàng phòng ngự tan tác lại một lần nữa liên kết trở lại.
Meflie mỉm cười nhìn Pratt nối liền dưới chân mình, đưa mắt lên, nhẹ giọng nói, “So với ta tưởng tượng, con còn mạnh mẽ hơn…”
Claude khẽ nhắm hai mắt, hít sâu một hơi.
Trong lúc mọi người chỉ có thể tận lực phòng hộ thì Thứu Long lại dần bị nhấc bổng lên trên.
“Được lắm, Claude, không ngờ ông lại có thể di động được Thứu Long của ta!” Mefile mỉm cười làm bộ vỗ tay.
Claude căng thẳng nhíu mày. Liên Quân vừa thở phào được một hơi thì bỗng dưng một lần nữa bị ép ngã xuống đất. Rio khàn giọng kêu lên, chỉ cần thả lỏng một chút thì tai họa sẽ ập đầu ngay.
“Hây —” Claude nắm chặt tay lại. Khi đối đầu với tinh thần thao túng linh thú của Mefile thì chỉ cần tư duy của ông yếu hơn đối phương một chút thôi, Thứu Long sẽ không do dự mà nện xuống đất. Đến lúc đó… mấy vạn quân Liên Quân lập tức sẽ bị diệt sạch.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét