Thứ Hai, 3 tháng 10, 2011

[Phệ ái như huyết] Chương 63


Buổi sáng, khi Tess phát hiện Rio không có trong phòng thì xém chút sợ phát khiếp, lật tung khắp khuôn viên nhà Rozadol mà không tìm được cậu ấy. Nếu không phải Tess nhớ ra Rio đã từng yêu cầu muốn tới Kính hồ thì thật sự cô không biết phải làm thế nào mới tìm được thiếu gia nhà mình.

Thấy Rio ngồi ở bên hồ, Tess mừng rỡ thiếu chút nữa thì khóc.
Dù Rio không trông thấy gương mặt của Tess, cũng không nghe được lời cảm tạ trời đất của cô, nhưng khi những ngón tay kia siết lấy tay cậu, cậu đã có thể cảm nhận được sự lo lắng của Tess.
Bản thân mình nhìn không được nghe không xong sẽ mang tới rất nhiều phiền phức cho người khác, rồi cũng sẽ trở thành gánh nặng cho nhiều người mà thôi!

Tối hôm đó, khi Rio ngồi trong thư phòng thì Tess đang sắp xếp lại những cuốn sách trên giá.
“Tess, cô bảo Victor có bao giờ gặp phải chuyện khó có thể thực hiện được không?”
Tess nghe câu hỏi của Rio thì dừng tay lại, ngẩng đầu tự hỏi một hồi rồi viết xuống lòng bàn tay Rio: không có chuyện không thể thực hiện được, chỉ có chuyện phải làm mà thôi.
Nắm chặt bàn tay, Rio hít một hơi thật sâu.
Cung điện mùa Đông – Rừng Già Sâu Thẳm.
Justin đi trong hành lang âm u. Mấy ngày nay hắn đều nằm trên giường dưỡng thương, càng lúc trong lòng càng cảm thấy phiền muộn. Thực lực của Phyllis và Knight Derwent hắn đã được biết đến, cũng xác thực đã thất bại không còn lời nào để biện minh, thậm chí bây giờ mỗi lúc nhớ tới hai người đó, hắn vẫn thấy rợn cả xương sống. Thế nhưng chuyện bản thân lại bị tên Trung tá Nhật tộc không nghe được cũng không nhìn được kia làm bị thương nặng thì thực sự đã đánh vào lòng tự tôn của hắn.
“Hế, Justin, ngươi khỏi hẳn rồi hả?” Từ phía sau, Ariel vỗ vỗ vai hắn.
“Hừ! Sao, ngay cả ngươi cũng châm chọc ta?”
“Ta thực sự chỉ muốn biết ngươi đã bình phục chưa thôi mà.” Ariel thở dài, “Ngươi đừng cứ luôn hiểu lầm ý tốt của người khác như thế!”
Justin nắm chặt tay, đè thấp giọng nói, “Ngươi thấy rồi đó, ta nhất định sẽ tự tay thanh toán tên Trung tá tên Rio Rozadol kia!”
“Chờ chút,” cái tên kia khiến lòng Ariel chấn động, “Ngươi nói tên Trung tá Nhật tộc kia tên gì?”
“Rio Rozadol!” Mỗi câu mỗi chữ đều là Justin nghiến răng nghiến lợi nói ra.
“Không thể nào, chắc chắn cậu ấy còn đang ở trường đọc sách mà!” Ariel bất chợt thốt ra.
Justin xoay người bước đến cạnh cô ta, “Sao — ngươi biết nó?”
Ariel bình ổn lại tâm tư, vội vàng xua tay, “Chỉ là khi còn ở Saint Douglas đã gặp qua, không phải thân quen gì. Mà ngươi cần gì nóng vội, chẳng phải đã lấy thị giác với thính giác của cậu ấy rồi sao?”
“Hừ, sau đó nếu để ta còn gặp nó, thì kể cả khứu giác, xúc giác, và cả khả năng nói nữa, ta cũng đoạt đi hết, rồi từ từ thưởng thức bộ dạng sụp đổ của nó.” Justin xoay người đi tiếp trên hành lang sâu thẳm.
Hàng lông mày Ariel nhíu chặt lại, nhìn bóng lưng đang rời xa kia.

Nơi thư phòng vắng lặng, Rio ngồi trước bàn đọc sách, ngửa người về phía sau, gáy tựa trên lưng ghế dựa.
Không có chuyện không thể làm được, chỉ có chuyện phải thực hiện thôi sao?
Tiếu ý khẽ nổi trên khóe môi Rio, Justin, không phải thứ gì ngươi bắt được thì là của ngươi đâu nhé.
Thử để ý nghĩ của mình ào vào một thế giới đen tối mà xa lạ, Rio cảm thấy bản thân đang bị nhốt trong một hành lang không có điểm tận cùng, nếu như không muốn lùi lại phía sau thì chỉ còn cách bước về phía trước.
Cậu tưởng tượng thấy mình đang lướt qua bệ cửa sổ, chạy như bay dưới ánh trăng mờ ảo, nhẹ nhàng không gì sánh được. Dưới chân cậu là vùng quê Saint Douglas được màn đêm bao phủ. Những ngọn cỏ xanh trong gió dập dờn, dãy núi nhấp nhô. Rồi cậu lại lướt qua doanh địa của Liên Quân, trông thấy ánh lửa trại thoáng bùng thoáng hạ trong gió lạnh. Mặt nước Lục Nhân hà bị đóng băng tựa như tấm gương phản chiếu nét mặt của bầu trời, và cả tầng tầng cây khô tựa như hồn ma bóng quế khi cậu tiến vào Rừng Già Sâu Thẳm. Càng vào sâu lại càng lạnh buốt, tựa hồ ngay cả không khí cũng muốn ngưng lại thành sương. Thế rồi ý chí của cậu chạm phải vật cản trở vừa lạnh vừa cứng, chính là bức tường của Cung điện mùa Đông không ngừng tỏa ra hàn khí buốt thấu xương. Đến khi xuyên qua rồi thì cậu lại rơi vào hành lang âm u chằng chịt, và cuối cùng cũng cảm nhận được sự tồn tại của Justin.
Tên kia đang nằm trên giường, khóe miệng hé ra nét cười tàn nhẫn, ngón tay thành thạo trêu đùa khiến vật nhỏ đáng thương trong lòng bàn tay đến mệt mỏi mà không sao trốn thoát ra được.
Bỗng dưng hắn ngồi dậy, “Ai–”
Ngoại trừ gió lạnh hiu quanh ngang qua cửa sổ mang theo những tiếng ‘cạch cạch’ phát ra từ nơi rừng khô thì chẳng còn gì nữa.
Chầm chậm nằm xuống, Justin cũng có chút buồn cười, tự nhiên mình lại thần kinh như thế.

Tìm được ngươi rồi!
Rio khẽ cười, cảm nhận được ánh mắt Justin, thoắt cái đã xâm nhập vào đại não của hắn.
Nhận ra tựa hồ có thứ gì đó nhập vào thân thể, Justin nhắm mắt lại nhưng không thể nào ngăn cản được luồng khí lưu vẫn không ngừng tiến tới kia. Vì chống đỡ sự tấn công tư duy mà cả thân người hắn cứng còng trên giường.
Con thú nhỏ đã mệt mỏi không chịu nổi nữa trên ngón tay hắn khi phát hiện ra kẻ đầu têu bỗng nhiên không động đậy, vội vàng lẩn lẩn xuống giường, thoáng cái đã không thấy dấu vết đâu nữa.
Rio xuyên vào nơi suy nghĩ phức tạp của Justin, cảm nhận được đối phương không ngừng thắt chặt hàng rào phía trước, bài xích mình ra ngoài. Điều khiến Justin kinh ngạc chính là, kẻ xâm lấn kia tựa như lưỡi dao sắc bén lướt qua trong đầu hắn, tất cả đều không thể nào thoát khỏi sự hủy diệt như vũ bão của kẻ kia. Hắn ra sức truy đuổi đối phương, đáng tiếc là chỉ tốn công vô ích.
Rio nhận thấy rốt cuộc cũng đã chạy trốn khỏi con đường kia, nhảy một cái liền thả người vào trong hải dương.
Cảm quan phức tạp, phân đoạn quanh quẩn bốn phía. Rio biết mình đã tới được mục tiêu rồi. Cậu lẳng lặng cảm nhận.
Thị giác của ta… Thính giác của ta…
A, tìm được rồi!
Rio mừng rỡ vô cùng, khi quay về lại bị Justin chặn đường.
Ngươi có thể đến, không có nghĩa ngươi cũng có thể tùy tiện ra ngoài!
Justin nắm chặt nắm tay, quyết tâm phải bóp chết ý nghĩ của cậu trong đầu hắn.
Được thôi, để xem ai mới là kẻ mạnh!
Rio không ngừng mở rộng tư tưởng của mình, tựa như dòng lũ trào dâng cuồn cuộn táp vào.
Justin kinh hãi. Đối phương đã khuấy trộn đầu óc hắn tới long trời lở đất, con đường dung nạp tư tưởng của hắn bị mở rộng đến sắp nứt toác ra rồi. Nếu như hắn còn tiếp tục chặn đối phương lại thì chẳng cần phải nghi ngờ, đó chính là hành vi tự sát! Hắn có thể cảm nhận được trong đầu mình, người kia đang đường hoàng bước đi.
Khi sức ảnh hưởng của người đó vừa hoàn toàn biến mất, Justin thở hổn hển như được sống lại, từ trên giường ngồi dậy. Có thể tưởng tượng được nếu như vừa rồi đối phương tiến nhập vào đại não của hắn, mà mục đích lại là hủy diệt hắn, thì bây giờ hắn đã trở thành thi thể lạnh ngắt rồi.
Thật đáng sợ…
Lúc này, tiếng gõ cửa bất chợt vang lên, dọa cho hắn thiếu chút nữa từ trên giường nhảy xuống.
“Justin — Justin — ngươi ở đâu?” Tiếng Airel vang lên ngoài cửa.
Justin hít sâu một hơi, “Chuyện gì vậy?”
“Phụ thân của Ranslo – đại nhân Rening Crow tìm ngươi!”
“Ông ấy ở đâu?”
“Lầu Liệu Vọng ở Tinh Hải!”
Justin mở cửa ra, “Biết ông ấy tìm ta có chuyện gì không?”
“Không…” Ariel bị động tác đóng cửa gấp gáp của hắn làm cho hoảng sợ, “Không biết…”
“Đi thôi!” Justin dùng vai tông qua Ariel, đi về phía Tinh hải.
Ariel theo phía sau hắn, đi tới Mộ Sao Băng rộng lớn.
Gió thổi từng cơn, nhưng không cách nào khiến một mảnh bụi Lưu tinh gợn sóng. Chúng đã yên lặng ngàn năm rồi.
“Ông ấy đâu?” Justin quay đầu nhìn Ariel ở phía sau.
“Hả?” Ariel lộ ra vẻ kỳ quái, đi về phía Justin, “Thực sự ông ấy bảo vậy mà…”
Ngay khi cô ta đi tới nơi cách Justin chưa đến nửa thước thì chỉ trong thoáng chốc, toàn bộ gai xương đã lao phắt tới khi Justin còn chưa kịp phản ứng lại. Hắn chỉ có thể cúi đầu nhìn máu từ vết thương trên người rơi tí tách, hai mắt trợn tròn.
Ariel tăng lực, lại thêm hàng trăm gai xương chọc thủng, đâm đến mức thân thể Justin lâm vào trạng thái mất đi khả năng khép lại nguyên bản.
“Vì… Vì sao…” Hắn dùng chút hơi sức cuối cùng hỏi.
“Bởi vì… Ngươi sẽ không trả lại thị giác và thính giác cho cậu ấy!” Ariel ào một cái đã thu hồi toàn bộ gai xương, “Vậy nên ta chỉ có thể giết chết ngươi mà thôi!”
Justin tuyệt vọng ngã ngửa về phía sau, được bao bọc trong những mảnh sao băng vụn vỡ.
Ariel thở nặng nhọc, nhìn Biển Sao không chút hoang mang, thì thào nói, “Những gì ta có thể làm cho cậu… Cũng chỉ có như vậy thôi…”

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét