Thứ Ba, 4 tháng 10, 2011

[Phệ ái như huyết] Chương 68

Lúc này Mefile đã thống lĩnh quân đội Rừng Già Sâu Thẳm trở về, trông thấy thành quách nát tươm thì không khỏi nhíu mày, quay sang Samuel Agere hô lớn, “Lui về giữ bờ kia Lục Nhân hà!”

Phía sau nàng là Liên Quân truy kích do Claude dẫn đầu. Samuel Agere che miệng vết thương lại, nhảy lên Phi Hành thú của Nhật tộc rồi rời đi cùng quân đội.
Đến lúc này, Nam tuyến và Tây tuyến đã nằm trong phạm vi của Liên Quân, ba hướng tiến quân cũng sắp được hình thành.
Rio bị một sức mạnh cường đại hút về khiến thân thể tưởng như bị kéo đứt. Phyllis ôm cậu thật chặt che chở trong lòng. Được sự bảo hộ của Pratt, cả hai nặng nề rơi xuống một vùng bụi bặm.
Thật lâu sau, Rio giãy dụa đứng lên trên cát sỏi. Chỉ thấy xung quanh tối đen như mực, trái tim cậu dường như rơi từ trên mây xuống địa ngục, vội vàng hét lớn, “Phyllis — Phyllis—”
Không thể nhìn rõ cũng không thể nghe thấy cái gì, sự kinh hoàng lại một lần nữa bao phủ trong lòng cậu. Nhưng đó không phải là điều khiến cậu sợ hãi nhất.
Cậu còn sống, nhưng không thấy Phyllis đâu cả…
Hai chân khó nhọc thoát ra khỏi bãi cát, Rio chỉ cảm thấy hô hấp trở nên khó khăn hơn vì lo sợ. Tiếng nói của cậu run rẩy, một lần lại một lần hô to tên người kia, thậm chí không buồn quan tâm mình đang ở đâu, tình hình xung quanh như thế nào, hay nếu như cậu đã không chết thì phải làm sao để thoát ra. Chỉ là, đáp lại cậu vẫn là một khoảng không yên tĩnh.
Đây không phải lần đầu cậu trải qua tình cảnh như thế. Khi trong ảo ảnh thu phục Địa ngục chi mâu, cậu đã từng nhận hết tất cả thống khổ lúc phải trông thấy Phyllis biến mất ngay trước mắt mình. Vì sao giờ đây lại phải nếm trải một lần nữa?
Ngay khi cậu thoát lực sắp rơi vào cát sỏi thì phía sau có người nâng cậu dậy, sau đó thiết tha kéo cậu vào trong lòng. Chóp mũi người đó khẽ cọ vào gương mặt cậu, “Đừng sợ — có anh ở đây — anh ở đây mà–”
Tiếng nói dịu dàng kia khiến Rio vui mừng muốn khóc, cậu chỉ cảm thấy nỗi lòng mình như vừa chìm sâu nơi đáy biển giờ đã được trồi lên trên mặt nước hít lấy không khí mát lành. Cậu ngả về phía sau dựa vào ngực Phyllis, nước mắt không chịu nghe lời mà trào ra.
Phyllis không nói, tựa như một bức tượng điêu khắc ngàn năm không đổi thay, anh duy trì tư thế đó, tùy ý Rio khóc cho hả dạ.
Đợi đến khi tâm tình Rio bình phục lại, Phyllis mới nói với cậu, “Em thử dùng lửa của Nguyệt điểu xem có thể thấy rõ vị trí hiện tại của chúng ta không?”
Rio hít sâu một hơi, ánh sáng nhàn nhạt hiện ra giúp họ nhìn được rõ ràng. Đây chỉ là một không gian toàn đất cát, tựa hồ duy có mình họ là sinh vật ở nơi này.
“Hình như chúng ta không ra ngoài được rồi…” Rio quay đầu nhìn Phyllis, nụ cười bất đắc dĩ thoáng hiện trên gương mặt.
“Nhưng dù sao thì chúng ta còn được ở bên nhau.” Phyllis thản nhiên đáp, “Với lại, không đến giây phút cuối cùng, tuyệt không thể mất đi hy vọng.”

Claude sững sờ nhìn Thạch thành tàn tạ, đôi hàng lông mày nhíu chặt lại.
Trung tướng Simon đứng bên thấp giọng nói, “Bọn họ còn trẻ… Bọn họ…”
“Họ sẽ không chết! Chỉ cần chính họ không buông hy vọng thì sẽ không chết dễ dàng thế đâu.” Claude quay lại, “Không ai khẳng định được hắc động của Samuel Agere chính là địa ngục!”
“Vậy chúng ta…” Trung tướng Simon muốn nói lại thôi.
Claude ngẩng đầu lên nhẹ giọng nói, “Khi nào thì… băng tuyết mới hoàn toàn tan đi đây?”

Bắc tuyến – Liên Quân
Stephen mang theo ý cười nghiền ngẫm nhìn thuộc hạ mặt mày lộ ra vẻ không kiên nhẫn, “Ôi Knight Derwent bé bỏng của ta, chúng ta đã chiếm lĩnh được trận địa Giới hạn sâm lân rồi, rất nhanh là có thể tới được Lục Nhân hà, sao mặt ngươi cứ không vui vậy hả?”
“Bao giờ chúng ta có thể tới được Cung điện mùa Đông?” Knight Derwent trực tiếp buông chén trà đã cầm lâu trên tay. Hắn biết rõ cố tật của Stephen, chỉ thích dùng chén trà đựng rượu vang đỏ, giả danh trí thức.
“Đứa nhỏ à…” Stephen thở dài một hơi, “Chiến tranh giữa chúng ta và Rừng Già Sâu Thẳm đã kéo dài hơn mấy ngàn năm rồi, có vô số lần xém chút nữa là vượt qua Lục Nhân hà… Nhưng cũng không ít lần bị bức lui trở lại. Cho nên, ta không có cách nào nói cho ngươi biết rằng trước khi ngươi yên giấc ngàn thu thì Liên Quân sẽ đánh được tới Cung điện mùa Đông!”
“Ý của Ngài là có lẽ ta vĩnh viễn không có cơ hội bắt được tên Justin kia?” Knight Derwent ngước lên hỏi.
Stephen chống đầu, nhìn thuộc hạ của mình với ánh mắt khó hiểu, “Ta thật không rõ, Rio Rozadol đối với ngươi quan trọng đến vậy sao? Dù cho rất nhanh sau này cậu ta sẽ xẹt qua sinh mệnh của ngươi rồi biến mất vô tung? Dù cho cậu ta không toàn tâm toàn ý yêu mình ngươi?”
“Dù cậu ấy có biến mất thì ta có thể coi như cậu ấy chưa hề tồn tạo sao?” Knight Derwent quay lại, hiện lên gương mặt hoàn mỹ là sự cam chịu, “Dù cậu ấy không chỉ yêu mình ta, ta có thể ngừng yêu cậu ấy sao?”
Stephen nhìn hắn rồi thở dài một hơi, chậm rãi nói, “Đêm qua quân liên lạc ở Tây tuyến có tới chỗ ta, vì người đó phải suốt đêm trở về phụng mệnh nên nhờ ta nói với người là, Trung tá Rio Rozadol đã hoàn toàn bình phục rồi!”
“Sao?” Knight Derwent sửng sốt, lập tức lộ ra nét mặt trào phúng, “Ngài không cần nói vậy để trấn an ta!”
Nhún vai, Stephen thản nhiên nói, “Ta biết ta là cấp trên không đáng tin. Nhưng ta có thể hướng về Trung ương thần điện thề, lời ta nói chính là sự thật!”
Knight Derwent nhìn Stephen, nét mặt dần giãn ra. Hắn biết ở Trung ương thần điện có khắc tên những bậc trưởng bối của Stephen, vị thủ trưởng không chút phẩm chất này cũng sẽ không lấy danh dự của họ ra để nói dối. Trong nhất thời hết thảy vui sướng tuôn trào trong lòng, lúc này chỉ còn lại lo lắng và hoài nhớ bao phủ, “Làm sao cậu ấy bình phục được? Giờ cậu ấy đang ở đâu thế?”
Stephen biết thuộc hạ này của mình xưa nay tùy hứng làm bậy, nhưng đây là lần đầu tiên hắn có thể thoải mái hiện ra tính trẻ con. Điều đó lại khiến cho Stephen không biết làm sao để nói cho hắn nghe tin xấu kia.
Ánh mắt đang tận lực kiềm chế niềm vui như vỡ òa, Knight Derwent rất nhanh phát hiện ra ánh nhìn bất thường của cấp trên, “Không phải Ngài lại muốn ta đi làm nhiệm vụ quái gở nào chứ?”
“Ta… muốn nói cho ngươi biết, sáng nay Nam tuyến truyền tin đến nói, bọn họ đã thành công chiếm được Thạch bảo rồi.”
“A, đây là tin tốt mà!” Knight Derwent vẫn đùa nghịch chén trà trong tay, nhưng trong lòng hắn mơ hồ hiện lên nỗi bất an, “Không phải đã nói là tòa thành đá đó dễ thủ khó công sao?”
“Đúng thế, nhưng thời gian có đợi ai bao giờ. Cho nên Nguyên Soái Claude đã phái ra một đội quan quân đánh lén phía sau tòa thành đó, rồi tiền hậu giáp kích, chặt đứt đường lui của Mefile, bức bà ta phải giao ra tòa bảo thạch. Nhóm người đó có Phyllis Tenant và cả Trung tá Rio Rozadol…”
“Nhiệm vụ của họ hẳn là hoàn thành xong rồi!” Knight Derwent nhăn mày nói.
Stephen hít sâu rồi đem toàn bộ sự việc nói liền một hơi, “Nhưng bọn họ chạm trán với Samuel Agere Crow, để che chắn cho đồng đội rút lui mà hai người họ bị hắc động hút vào!”
“Choang–” một tiếng, chén trà trong tay Knight Derwent nát bấy. Những mảnh vụn lọt vào kẽ tay, chất lỏng màu đỏ theo đó len ra. Nhưng giờ khắc này Stephen không rảnh bận tâm đến bộ trà yêu thích nhất của mình bị hủy mà chỉ lo đến phản ứng của Knight Derwent.
“Nghe này! Nếu ngươi không bình tĩnh lại ta sẽ không cho ngươi làm bừa đâu!” Stephen nhíu mày.
Knight Derwent đứng bật dậy, Stephen tưởng rằng hắn sẽ lao ra ngoài, nhưng không ngờ rằng hắn chỉ đi đến màn trướng rồi đứng lại. Trầm mặc, không hành động gì nữa.
Stephen biết hắn đang phải đấu tranh, hắn thấy đôi tay Knight Derwent run rẩy và chất lỏng màu đỏ đang nhỏ giọt giữa nền tuyết trắng. Lưng hắn vẫn thẳng, nhưng sự cao ngạo đó lại bị nỗi nôn nóng thay thế.
“Làm sao có thể… Rõ ràng anh Phyllis đi cùng cậu ấy mà…” Knight Derwent cắn răng hỏi.
“Năng lực của Phyllis là ‘nhận’, hắn không thể dùng nó để nhận hắc động được, thế chẳng khác nào tự hủy diệt!”
“Hai người họ… chết thật rồi sao?”
“Chuyện này, ta không thể trả lời ngươi được!” Stephen đáp lại.
Knight Derwent tiếp tục trầm mặc.
Stephen cảm thấy mình thật nực cười. Nhiều năm như vậy rồi nhưng chưa từng có một thuộc hạ nào làm cho hắn cảm thấy như bản thân đang bị thẩm lý chuẩn bị cho sự phán quyết thế này cả.
Cuối cùng Knight Derwent quay lại, hạ giọng nói, “Thằng nhóc con Ranslo của Samuel Agere đang ở đâu?”
Nghe câu hỏi của hắn, khóe môi Stephen mới hiện lên một chút ý cười, “Đang ở bờ kia Nam tuyến, ở chung một chỗ với phụ thân hắn.”
“Samuel Agere, quả thật ta không nắm chắc sẽ thu phục được hắn, nhưng Ranslo tuyệt đối không phải đối thủ của ta. Ta muốn đi Nam tuyến!”
“Ta cũng đâu bảo ngươi không được đi, chỉ là ngươi phải bình tâm lại, nghĩ cho kỹ xem bản thân mình muốn làm gì!” Stephen đưa phong thư tới trước mặt hắn, “Ngươi đi Nam tuyến, đưa tin cho Thiếu Tướng Warsaw Miller đi!”

 Rio và Phyllis đi trong một vùng hoang vu đen tối. Nơi sa mạc hoang vắng này như một đại dương cuồn cuộn không nơi kết thúc.
“Dừng lại đi Rio, đây là một không gian khác rồi!” Phyllis giữ Rio lại.
“Giống như thực sự không có điểm dừng vậy…” Rio ngồi phịch xuống.
Cậu không biết họ bị nhốt trong không gian này bao lâu rồi, nhưng cậu biết cổ họng mình khô khốc, môi cũng đã nứt nẻ, nếu không thể ra khỏi không gian này, đừng nói là không có thức ăn, cậu rất nhanh sẽ bị mất nước mà chết thôi.
“Anh sẽ không để em chết đâu…” Giọng nói Phyllis bình thản tựa như chỉ cần liếc mắt cũng nhìn ra sự lo lắng của Rio, “Ít nhất trước khi anh Yên giấc ngàn thu thì em sẽ không chết!”
“Ha ha…” Rio lắc đầu, dùng bả vai huých vào anh, “Phyllis, đầu anh hỏng rồi nha? Em là Nhật nhân, không phải Huyết tộc đâu. Ba ngày không có một giọt nước, bảy ngày không có thức ăn thì em tiêu là cái chắc. Nếu có điều gì đáng mừng thì chắc là vì em là Trung tá, nên chắc cũng được khắc tên ở Thần điện…”
Lời cậu còn chưa dứt, ngón tay Phyllis đã chạm vào bờ môi cậu, “Ngốc ạ… Đừng nghĩ nhiều như thế! Em mệt rồi đúng không? Nghỉ một lát đi!”
Đúng vậy, nếu có một ngày em chết đi, thời gian của anh chắc sẽ còn rất dài?
Không hiểu sao Rio lại buồn rầu. Cậu dựa vào bờ vai Phyllis, mệt mỏi nhắm hai mắt lại.
Thời gian trôi qua có lẽ rất nhanh, có lẽ lại rất chậm. Không có nhật nguyệt thay nhau biến đổi, Rio không biết mình bị nhốt trong này đã bao lâu. Nhưng thân thể dần suy yếu đã nói cho cậu biết, hẳn là đã được một thời gian rồi.
“Tỉnh lại đi Rio, uống chút này đi!” Phyllis lắc lắc bả vai lay tỉnh Rio.
“Đừng… gọi em… nơi này kiếm đâu ra thức uống…?” Giọng Rio khàn khàn, mơ màng nói.
Nhưng không ngờ lại có thứ gì đó đặt lên môi cậu, tia nước nhỏ chảy vào khoang miệng Rio, thơm ngon mà tràn ngập hấp dẫn. Đang khát khao nguồn nước, Rio vội vàng ôm lấy vật thể kia cố sức mút vào, cảm giác được chất lỏng chảy qua cổ hỏng, tiến vào thân thể đang cần dinh dưỡng cực độ. Cậu cảm thấy mình tựa hồ đã sống lại.
“A…” Một tiếng rên nhỏ vang lên bên tai Rio, khiến cậu phát hiện ra không ngờ rằng “nguồn nước” của mình lại là cổ tay Phyllis, mà thứ chảy vào cổ họng cậu không phải gì khác, chính là máu của anh!
“Anh điên rồi sao! Sao lại để em hút máu anh chứ?” Rio xót xa chạm vào vết thương trên cổ tay Phyllis. Không bao lâu sau năng lực khép lại của Huyết tộc liền khiến cho vết thương kia biến mất.
“Chút máu đó đối với Huyết tộc anh mà nói căn bản không đáng là gì, nhưng có thể duy trì được sinh mệnh Nhật nhân các em rất nhiều ngày.” Ngón tay Phyllis luồn vào tóc Rio, nhẹ nhàng vuốt ve, “Anh đã nói rồi, trước khi anh Yên giấc ngàn thu, nhất định em sẽ không chết.”
Rio chỉ biết cầm cổ tay người kia, nói không nên lời.
“Em nói em rất muốn ra ngoài, chỉ là anh không muốn ra chút nào. Nơi này thực sự chính là thế giới trong mộng của anh, bởi vì ở đây chỉ có em và anh!” Môi Phyllis chạm bên tai Rio, dịu dàng đến nỗi người kia chỉ có thể không ngừng mê đắm, “Em có biết anh muốn giam cầm em trong thế giới chỉ có anh biết đến đến mức nào không? Ngoại trừ anh ra, không ai có thể trông thấy em, không ai có thể chạm vào em. Em nói không sai, anh chính là kẻ đê tiện!”
“Không phải! Kẻ đê tiện chính là em! Bởi vì em không thể nào dùng cả trái tim mình đáp lại anh được…” Rio ngẩng đầu, nhẹ nhàng hôn lên trán Phyllis, không hề mang một chút tình dục nào nhưng lại bao hàm biết bao ý vị.

Nam tuyến – Liên Quân.
Thiếu Tướng Warsaw Miller nhìn chàng thanh niên trước mắt trên người mang đầy bụi bặm nhưng không chút mệt mỏi nào thì không khỏi lộ ra ánh mắt kinh ngạc, “Không ngờ ta vừa phát tín nhờ Stephen được bốn năm ngày thôi mà ngươi đã chạy tới rồi!”
“Thật xin lỗi, ta tới đây chẳng qua vì nơi này khá gần chỗ cha con nhà Crow mà thôi!” Knight Derwent thẳng lưng, trước mặt cấp trên mà sự cao ngạo vẫn không hề giảm sút.
Miller đã sớm nghe Knight Derwent bướng bỉnh khó thuần, không thể khống chế, cũng biết rõ năng lực của hắn không hề tầm thường nên mới nhẫn nại hỏi, “Thượng Tá, ý của ngươi đây là sao?”
“Ý của ta là, ta muốn lẻn vào Rừng Già Sâu Thẳm ở bờ bên kia!” Knight Derwent bình tĩnh nói.
“Ngươi… điên rồi sao?” Miller nhíu mày.
Sau đó có người vén màn trướng bước tới. Hai vị quan quân bên trong doanh trướng trông thấy người đó thì không khỏi kinh ngạc.
“Nguyên Soái Isis… Xin hỏi Ngài…” Miller khó hiểu, sao Nguyên Soái lại đến trong lều một Thiếu Tướng chứ?
“Ngươi là Isas nhà Knight Derwent?” Claude không mang tư thế của một Nguyên soái, chỉ dùng giọng điệu như đang nói chuyện bình thường mà thôi.
“Vâng, Nguyên soái!” Dù là Knight Derwent thì vẫn có lòng ý kính trọng với vị Nguyên Soái này.
“Năng lực của ngươi là ‘cự tuyệt’ rất hợp để đối kháng với Samuel Agere, nhưng điều kiện đầu tiên là chí ít ngươi phải mạnh ngang với hắn.” Nguyên Soái chậm rãi nói.
“Ta sẽ mạnh như hắn vậy!” Quyết tâm của Knight Derwent vẫn như trước, không chút dao động nào.
“Giả như hai người kia đã chết rồi, ngươi vẫn muốn hành động sao?”
“Phải! Ít nhất ta không thể để họ chết ở nơi ta không biết!”
“Vậy thì ngươi đi đi!” Claude mỉm cười, “Trung tá Duchovny, ngươi hãy cùng đi với Thượng Tá Knight Derwent đi.”

1 nhận xét: