Thứ Ba, 6 tháng 12, 2011

[Cô dâu giả] Chương 6



“Đừng sợ, giờ không có việc gì nữa rồi!”

Thiên Dương thô lỗ đóng cửa lại, đi về phía giường xoay người ngồi xuống. Hắn vẫn ôm lấy thân thể đang run rẩy không ngừng vì sợ hãi của Giới Nghi.

Hắn vỗ về Giới Nghi như dỗ dành một đứa trẻ nhỏ, “Đừng sợ, Nghi Nhi, giờ không việc gì nữa rồi. Ta đang ở cạnh nàng đây, không ai có thể làm tổn thương nàng được đâu.”

“Hắn là ai thế?” Giới Nghi nhỏ giọng hỏi.

“Hắn ư? Là đường huynh của ta, có thể nói là chúng ta trưởng thành cùng nhau. Quyền tài sản ở mục trường này cũng có phần của hắn. Mọi người ở mục trường đều phải làm việc cả."

"Ta chưa gặp hắn bao giờ." Không chỉ gã, mà tất cả những người khác trong Vân gia nữa, y đều chưa gặp qua. Đến giờ Giới Nghi mới cảm thấy kỳ quái.

"Bởi vì... hắn..." Thiên Nghị đã có một vùng rộng lớn trong mục trường của Vân gia rồi, đương nhiên sẽ không xuất hiện ở một nhà kho nhỏ bé của mục trường Thiên Phong. Nhưng không biết tại sao hôm nay gã lại có tự nhiên có hứng thú tới đây. Chẳng nhẽ Thiên Hạo chưa giúp chuẩn bị xong?

"À thì, Thiên Nghị mới từ quan nội về, cho nên nàng chưa gặp hắn bao giờ." Thiên Dương nói dối mà mặt không đổi.

"Những nam nhân ở quan ngoại đều cao lớn như thế sao?" Không chỉ Thiên Dương mà cả đường huynh của hắn cũng hơn hẳn người thường. Y nhìn những người trên trấn trước kia, hình như cũng không lùn.

"Có lẽ đi! Nhưng cũng có ngoại lệ mà." Thiên Dương muốn để Giới Nghi thả lỏng tâm tình, liền nói đùa. "Nhìn nàng nhỏ vậy, nếu sau này chúng ta có con, chắc chắn là không thể cao lớn được rồi."

Thân hình Giới Nghi cứng đờ, im lặng không nói. Họ... Họ thực sự có thể có hậu nhân sao? Giờ phút này, Giới Nghi bỗng cảm thấy bi thương. Y rất ích kỷ, vì muốn có một mái ấm gia đình mà lại đi lừa gạt Thiên Dương như thế!

Y co người lại sát vào gần Thiên Dương hơn.

Chỉ cần thêm vài ngày nữa thôi, y sẽ nói cho Thiên Dương nghe sự thật, không thể để Thiên Dương dẫn y về Vân gia, để Thiên Dương bị người ta chê cười được. Y muốn có cảm giác của một "mái ấm", Thiên Dương đã cho y rồi, y cũng nên trả cho Thiên Dương một gia đình trọn vẹn.

Bàn tay ấm áp của Thiên Dương nhẹ nhàng vỗ về đầu Giới Nghi. Nhìn y, hắn lại vừa yêu vừa xót. Nghi Nhi của hắn cũng thật dũng cảm! Thiên Nghị mà hung lên thì ở quan ngoại cũng ít có người dám đối chọi với gã, vậy mà Nghi Nhi lại dám cầm gậy chĩa về phía gã sao?

Thiên Dương biết mình không ngốc, nhưng vì sao lâu vậy rồi mà hắn mới nhận ra Nghi Nhi hợp với mục trường, càng hợp làm nữ nhân của hắn chứ? Ấy vậy mà hắn lại còn muốn đẩy người bạn đời mỹ lệ, tràn đầy sức sống lại dũng cảm đó ra ngoài nữa! Thật ngốc mà!

Vì sao chứ? Nghi Nhi căn bản không giống mẫu thân, hoàn toàn không. Ít nhất thì trong trí nhớ còn sót lại của hắn, chưa bao giờ hắn thấy mẫu thân vào bếp, tiếp xúc với mọi vật trên mục trường. Còn Nghi Nhi thì khác, nàng luôn luôn tha thiết muốn được chung tay góp sức xây nên mộng tưởng của họ.

Được ôm nàng như vậy, cảm xúc thật tốt. Lẽ ra ở ngay đêm đầu tiên, khi trông thấy nàng tựa như con mèo nhỏ lạc đường cô đơn đó, hắn nên sớm ôm chặt lấy nàng, chứ không phải nói ra mấy lời ngu xuẩn ép nàng trở về mới phải.

Nếu như hắn không ngốc như thế thì hiện giờ mọi chuyện đã khác rồi!

Đợi đến khi hắn nói cho Nghi Nhi nghe tình hình thực tế ở Vân gia, nói với nàng rằng ở Vân gia đã sớm có phòng ốc to lớn đang chờ nàng bước vào, khi đó, Nghi Nhi sẽ tức giận hay là vui mừng đây?

Chẳng biết tại sao, hắn lại tin chắc rằng Nghi Nhi sẽ tức điên lên. Không, hắn không muốn đánh mất sự tín nhiệm mà Nghi Nhi dành cho hắn.

Thiên Dương ôm chặt Giới Nghi, chặt đến mức có thể cảm nhận được nhiệt độ trên người y. Nếu như nàng chấp nhận hắn là trượng phu không chỉ trên danh nghĩa, vậy thì hắn sẽ không mất nàng.

Nhân dịp Nghi Nhi lần đầu chủ động thân cận hắn, bầu không khí thích hợp rồi, hẳn là hắn nên rèn sắt khi còn nóng, một khi Nghi Nhi đã trở thành của hắn rồi, sẽ không sợ nàng rời bỏ hắn nữa.

"Thiên Dương, sao huynh không quay lại ăn cơm?" Giới Nghi đột nhiên hỏi.

"Ở mục trường có vài chuyện phải làm nên lỡ thời gian."

"Không phải là giận ta?"

"Ta không giận." Thiên Dương áy náy nói, "Nhưng mà... cũng có một chút. Xin lỗi, ta sẽ không để nàng ở một mình nữa."

May mà người đến hôm nay là Thiên Nghị, chứ lỡ như là một kẻ ác nhân tâm địa bất chính thì khi trở về, hắn sẽ phải đối mặt với tình cảnh như thế nào? Thiên Dương vừa nghĩ đã kinh hoàng không thôi.

"Thiên Dương, ở lại bên cạnh ta được không?" Giới Nghi khẩn cầu nói, "Ở nơi ta có thể chạm được đến huynh."

Chỉ cần vài ngày là được rồi, sau đó... y sẽ có đủ dũng khí để nói cho Thiên Dương nghe toàn bộ sự thật. Coi như y tham lam đi! Trộm thêm kỷ niệm của vài ngày nữa.

"Nghi Nhi!" Thiên Dương động tâm ôm lấy y, mọi góc cạnh sắc bén đều như được hòa tan hết thảy. Hắn không nhịn được mà cúi đầu áp lên đôi môi mềm mại mang sắc đỏ say lòng người kia.

Chuyện xảy ra ngoài dự đoán của hai người. Trong nụ hôn mê muội đó, hai người đều trao ra cả tấm chân tình. Nắm lấy bầu không khí tuyệt hảo này, Thiên Dương cởi đai lưng của Giới Nghi, đôi môi thì thầm bên tai y, "Không đâu, không đâu, ta sẽ không bao giờ để nàng phải một mình nữa. Sau này ta nhất định sẽ ở bên cạnh nàng..."

Lời hứa ngọt ngào và nụ hôn ấm áp đó khiến toàn thân Giới Nghi mê man, không hề phát hiện động tác và quyết tâm hiện lên trong mắt Thiên Dương. Khi môi Thiên Dương trượt tới cổ y, y chỉ có thể say mê ngẩng đầu.

Thiên Dương vừa liếm chiếc cổ mảnh khảnh của Giới Nghi vừa dùng ngón tay nhanh nhẹn cởi bỏ xiêm y trên người mình và y.

Quái thật! Vóc người Tiểu Nghi Nhi không đầy đặn, nhưng... không thể tưởng tượng được! Thiên Dương không thể không hoài nghi. Chẳng lẽ... Không, không thể nào!

Để chứng minh sự suy đoán của mình, thừa dịp Nghi Nhi ý loạn tình mê, hắn vội vàng kéo xuống y phục của Giới Nghi. Không ngờ rằng trên người Nghi Nhi quả thật có một thứ không hề thuộc về 'nữ tính'.

"Cái quái gì chứ?!"

Một hồi sau, trong phòng vang lên tiếng rống giận kinh thiên.

"Thiên Dương?" Thần trí mê muội của Giới Nghi bị giật mình tỉnh lại, y giương mắt nhìn Thiên Dương. Lúc này y mới phát hiện vạt áo Thiên Dương đã mở rộng làm lộ ra khuôn ngực rắn chắc, còn bản thân y...

"A!" Y đỏ mặt, sợ hãi kêu lên, vội vàng che lại thân thể mình.

Từ lúc nào, từ lúc nào mà y đã bị cởi trần như nhộng vậy? Chỉ còn chiếc áo chẽn vương lại trên người.

"Ngươi là nam nhân!" Thiên Dương  lên án.

Khi hắn trông thấy bộ ngực bằng phẳng gầy yếu đó, vốn dĩ còn chưa hết hy vọng, tự an ủi mình rằng nàng chỉ là phát triển kém mà thôi, nhưng vì vội vã muốn chứng thực điều đó, hắn nôn nóng cởi ra y phục che phần hạ thân Nghi Nhi, ai ngờ rằng lại thấy xuất hiện một thứ giống hắn, thứ mà chỉ nam nhân mới có!

Đó chẳng khác gì chậu nước lạnh tạt thẳng vào mặt hắn, sự nhiệt tình vừa dâng lên lập tức biến mất.

"Ta... Ta..." Mặt Giới Nghi trắng bệch, sự ngượng ngùng bỗng dưng tan biến, hoàn toàn không nghĩ ra bất cứ lời nào biện giải.

"Ngươi là ai?"

Tuy rằng hắn căm thù tận xương tủy việc Nghi Nhi là nam nhân, nhưng vừa nhìn thấy thân thể nhuộm thành màu hồng tươi đẹp hấp dẫn đó, sự nhiệt tình vừa mất đi lại nhảy lên, Thiên Dương vội vã quay đầu sang chỗ khác.

"Ta..." Giới Nghi chột dạ, chỉ dám trộm liếc hắn một cái rồi lại vội vàng cúi đầu, nước mắt đã trào ra.

"Đừng khóc!" Thiên Dương lỗ mãng quát nạt, hận mình không dám nhìn nước mắt của y, cũng hận y khóc khiến người ta xót thương đến thế.

"Ta..." Giương mắt nhìn Thiên Dương, lệ lại rơi, "Ta không phải cố tình lừa huynh đâu, thật đấy..."

Giới Nghi nghẹn ngào nói ra chân tướng.

"Ta chỉ định ở thêm vài ngày rồi sẽ nói ra sự thật, thật đấy, ta không muốn tiếp tục lừa huynh đâu."

Thiên Dương muốn tin y, nhưng chỉ vừa nghĩ đến việc mối chân tình của mình, nỗi lòng muốn ở bên người kia cả đời kia cuối cùng lại dành cho một nam nhân thì sự phẫn nộ vô bờ liền không thể nào dập tắt được.

Hắn đã từng nghi ngờ thân phận của Nghi Nhi, cũng chuẩn bị sẵn tâm lý y không phải Lăng Sương rồi, nhưng dù hắn có nghĩ nát óc cũng không bao giờ ngờ được rằng, Nghi Nhi lại là một nam nhân! Tình cảm mà hắn đã trao ra làm sao thu lại được?

Một nam nhân! Vì sao một nam nhân lại có bộ dạng tú lệ như thế chứ?

Cho dù là bây giờ trong lòng tràn đầy tức giận, nhưng dục vọng được chiếm lấy y vẫn bao trùm tất cả. Chỉ là... Nghi Nhi là nam nhân...

Nhìn khuôn ngực gầy yếu phập phồng, gương mặt đã ướt đẫm nước mắt, môi hồng hé mở, mười ngón tay duyên dáng đang run rẩy kia thì bao phủ lấy Thiên Dương chỉ còn xúc động.

Mặc kệ, đã có gan giả mạo thê tử của người khác, thì phải có gan bồi nhân trên giường. Không cho Nghi Nhi chút giáo huấn thì sự phẫn nộ này biết trút vào đâu!

"Thiên Dương?" Giới Nghi không kìm nổi lại lui về phía sau, nét mặt tràn đầy quyết tâm của Thiên Dương khiến y sợ hãi không thôi, "Huynh muốn làm gì?"

Thiên Dương vươn tay một cái, Giới Nghi đã rơi vào tầm với của hắn, bị hắn đè chặt dưới thân.

"Nếu dám giả mạo thê tử của ta thì chắc cũng chuẩn bị sẵn tâm lý thành người của ta chứ?"

Bị ánh mắt nghiêm khắc kia nhìn chằm chằm, Giới Nghi nào dám lắc đầu!

"Được!" Thiên Dương cười tàn nhẫn, lập tức nắm lấy hai chân của hắn, cố sức mở rộng ra.

"Không... Đừng... như vậy..." Giới Nghi sợ hãi run rẩy không ngừng, sự say mê vì được yêu thương bao bọc lúc trước chẳng biết đã bay đến phương nào rồi!

"Rất dễ thương!" Thiên Dương thực lòng nhận xét. Đều là thứ mà nam nhân nào cũng có nhưng của Nghi Nhi nhỏ nhắn đáng yêu hơn, ngay cả cánh hoa cất chứa lối đi mật đạo cũng mang màu hồng lộng lẫy, không ngừng hấp dẫn ánh mắt của hắn.

Được rồi, tưởng rằng còn cảm thấy ghê tởm, giờ đã không có, xem ra Nghi Nhi là ngoại lệ, chuyện tình này rồi sẽ thuận lợi thôi.

Bàn tay nhẹ nhàng vỗ về bộ ngực bằng phẳng nhưng mềm mại mà tràn ngập co dãn, phân thân non nớt nhỏ xinh, khiến cho một nam nhân như hắn cũng không khỏi cười, thật sự là dễ thương lắm! Mà mái tóc Nghi Nhi càng nhu thuận khác thường, toàn thân đều tỏa ra nét nhu mì tinh tế.

Xem ra không chỉ nữ nhân Giang Nam yêu kiều, mà cả nam nhân cũng không kém cạnh.

"Thiên Dương?" Giới Nghi mở to đôi mắt ngập nước khẩn cầu nói.

"Làm sao? Không muốn?"

"... Không... Không phải..." Giới Nghi không chút chí khí liền sửa miệng.

Toàn thân đã hồng như cà chua rồi còn dám tỏ vẻ? Thiên Dương coi thường nghĩ. Hừ! Để mặt y càng đỏ hơn đi! Đời này chỉ lên giường với nam nhân đúng một lần, không chơi đủ thì thật đáng tiếc.

Thiên Dương đẩy chân Giới Nghi lên cao rồi gập gối y lại, như vậy, không chỉ phân thân mà ngay cả bí huyệt đều bị nhìn hết sức kỹ càng. Nơi bí mật của nữ nhân thì Thiên Dương đã nhìn không ít lần, giống như cánh hoa mềm mại vậy, nhưng đây là lần đầu tiên hắn thấy nơi đó của nam nhân, màu hồng diễm lệ, xem ra cũng rất được.

"Đừng... đừng vậy mà..." Giới Nghi xấu hổ đỏ mặt, "Mất... mất mặt lắm..." Giới Nghi biết nhất định cả người mình đang nóng lên, chỉ muốn che kín mặt thôi.

Lời nói như nũng nịu đó của Giới Nghi khiến hạ thân Thiên Dương đột nhiên co rút mãnh liệt. Cũng đã tới lúc sống còn rồi, thân thể đau đớn kia không cho hắn lùi lại, Thiên Dương dứt khoát làm tới nơi tới chốn. Hắn cúi đầu, đầu lưỡi liếm nơi bí huyệt kia.

"A..." Giới Nghi chấn động toàn thân, hai tay không biết để ở đâu, chỉ có thể túm chặt tấm chăn mỏng rồi liên tục rên rỉ, "Chỗ... chỗ đó không được đâu... Bẩn lắm..."

Khi đã đủ trơn, Thiên Dương bắt đầu dùng một ngón tay tiến vào. Giới Nghi lại không nhịn được phát ra những tiếng kì quái, thân thể vừa đau vừa nóng.

"Thiên Dương... tha ta đi..." Giới Nghi liên tục nói.

Thiên Dương không buồn để ý lời cầu xin của y, lại tiếp tục tăng thêm hai ngón tay nữa nhu động trong cơ thể Giới Nghi, khiến toàn thân y bị bao phủ trong cảm giác vừa đau vừa kỳ lạ.

"Thiên Dương... Không... Không muốn đâu... Kỳ lạ lắm..." Y hít thở không nổi cầu xin nói.

Thiên Dương thấy quả nhỏ đỏ ửng như bị nấu chín cứng lên thì không khỏi nhăn mày, "Hình như làm hơi quá rồi, chờ chút..." Hắn thương tiếc cúi xuống dùng đầu lưỡi nhẹ nhàng liếm trái nhỏ đỏ au kia, sau đó ngậm vào, dịu dàng mút lấy.

Giới Nghi không biết như vậy có được gọi là thoải mái không, nhưng đầu vú của y rất lưu luyến cái cảm giác mềm mại, ướt át và được âu yếm khi lưỡi Thiên Dương lướt qua. Y muốn nhiều hơn nữa.

"A... ngứa quá..." Giới Nghi không nhịn được mà lay động thân thể.

"Đừng làm bậy!" Thiên Dương ngả ngớn vỗ vỗ cặp mông hồng phấn, "Phải rồi, quên mất còn một thứ nữa, không thể bỏ qua được." Thiên Dương liếm hôn hai quả nhỏ hết bên này đến bên kia khiến chúng vừa trướng vừa cứng. Bờ môi hắn rời khỏi ngực y, khẽ cắn lên vành tai  chiếc cổ trắng ngần.

Bàn tay khác rảnh rỗi liền chiếm lấy phân thân Giới Nghi, liên tục vân vê chơi đùa dịu dàng, khiêu khích dục vọng non nớt đó.

"A..." Giới Nghi không biết phần thân thể mà người ta ít khi để tâm đó lại mẫn cảm như thế. Còn phân thân bị chăm sóc đó càng yếu đuối, không thể tiếp tục chịu nổi dày vò.

"A a!" Có lẽ vì bị y hấp dẫn đến phát nhiệt, động tác của Thiên Dương càng thêm nhanh hơn, khiến cho Giới Nghi không lâu sau liền xuất ra.

"Ngươi đúng là yêu tinh hại người mà!" Thiên Dương rút ngón tay, xoay người Giới Nghi lại rồi hôn lên toàn thân y.

"A ha.... A..."

"Được rồi! Ta không nhịn được nữa..." Thiên Dương cởi quần để lộ ra quái vật to lớn khỏe mạnh kia khiến Giới Nghi vừa nhìn liền hết hồn. Nó đâm về phía trước, lập tức liền xuyên qua.

"A ha... A..." Giới Nghi đau đớn kêu lên, nước mắt lại tràn ra.

Cảm giác tuyệt quá! Thiên Dương cả thấy bí huyệt của Nghi Nhi vừa chật vừa nhiệt, hoàn toàn bao gọn lấy hắn. Nhưng vừa thấy Giới Nghi hai mắt rưng rưng thì trạng thái xung động kia liền tạm thời dịu xuống.

"Muốn ta dừng lại không?"

Nhìn thấy Thiên Dương như thống khổ vô cùng khi nói ra lời này, lòng Giới Nghi lại nhũn ra, dịu dàng đáp, "Không... Không sao... Huynh có thể..." Chỉ cần huynh thích là được.

Vừa được cho phép, Thiên Dương cũng chả buồn quan tâm gì nữa. Hắn không ngừng rút ra tiến vào, lặp đi lặp lại. Phối hợp với hắn, thanh âm của Giới Nghi cũng cao lên không dứt.

Chết tiệt! Mùi vị nam nhân đều tuyệt như vậy sao? Không, chắc chắn là Nghi Nhi có năng khiếu trời sinh nên khi làm chuyện đó mới có cảm giác tuyệt thế. 

Lúc hắn mới tiến vào, phân thân của y nhuyễn xuống vì quá đau mà bây giờ đã đang từ từ cứng lên, xem ra Nghi Nhi không phải chỉ có thống khổ.

Bàn tay Thiên Dương vươn tới xoa bóp phân thân y, nhìn dịch thể trong suốt đang bắt đầu tràn ra, bí huyệt cũng không ngừng co thắt lại. Thiên Dương không khỏi nghiến răng, Trời ạ! Khoái cảm này thực sự khiến người ta khó mà chịu được.

"A a... ưm..."

Giới Nghi giờ đã điên cuồng, chỉ có thể phát ra những tiếng đơn lẻ, toàn thân không ngừng rung động.

Thiên Dương cũng không nhịn được nữa, cố sức đẩy một cái liền giải phóng trong cơ thể y. Toàn thân Giới Nghi theo đó căng lên rồi cũng phun ra một ít dịch thể màu trắng.

Thiên Dương thở một hơi, rút phân thân ra khỏi cơ thể y.

"Ưm... A..." Trong nháy mắt đó, Giới Nghi phát ra tiếng rên khe khẽ.

Nhìn Nghi Nhi vẫn còn trong trạng thái mông lung, thần trí mê mẩn, trong khoảnh khắc ấy, Thiên Dương đột nhiên cảm thấy y thật đáng yêu... Hắn muốn dịu dàng yêu thương y, ôm chặt lấy y, bảo vệ y, giữ mãi y bên mình, vĩnh viễn không bao giờ rời xa.

Nghe nói lần đầu tiên rất đau, nam nữ khác biệt, quả nhiên không giả. Vừa rồi Nghi Nhi khóc thảm như vậy, trên mặt còn vết nước mắt chưa khô. Lần sau hắn nhất định phải dịu dàng hơn nữa để không làm y đau. Hắn muốn để Nghi Nhi hoàn toàn hưởng thụ cảm giác tuyệt vời như toàn thân được hòa tan. Đúng thế, lần sau hắn nhất định làm vậy.

Giữa lúc Thiên Dương muốn ôm lấy thân thể nhỏ bé đang nằm mệt trên giường kia để yêu thương thì đột nhiên khôi phục tinh thần.

Hắn vừa suy nghĩ cái gì chứ? Dù làm chuyện đó với Nghi Nhi có tuyệt thế nào thì đó cũng là một nam nhân, mà còn là một kẻ đã lừa dối hắn, không thể nào khác được. Làm sao hắn có thể giữ y mãi bên mình được chứ?

Lửa giận xung thiên, Thiên Dương mãnh liệt kéo tóc Giới Nghi, bức y phải nhìn hắn.

"Thiên Dương?"

Chính là loại đáng yêu nhu mì này mới khiến hắn càng lún sâu hơn! Thiên Dương càng nghĩ càng tức giận, nhịn không được liền muốn dằn vặt y.

"Ôm nam nhân cũng chẳng ra làm sao cả, vẫn kém nữ nhân mềm mại. Ngươi thực sự đáng chán vô cùng, sau này ta cũng không muốn nhìn thấy mặt ngươi nữa!" Nói hết một hơi, Thiên Dương liền chán ghét đẩy y ra.

Giới Nghi chớp chớp mắt. Khi hiểu được ý Thiên Dương muốn nói thì trong đôi mắt to tròn đó đã hiện ra màu sắc tuyệt vọng.

Lúc nước mắt của y vô thanh hạ xuống, Thiên Dương thiếu chút đã vươn tay lau đi. Ý thức được mình đang làm gì, Thiên Dương không nhịn được liền nhảy xuống giường.

Đáng hận! Hắn muốn Nghi Nhi thống khổ nhưng không phải như thế. Thấy Nghi Nhi khóc thì ngay bản thân hắn cũng không chịu nổi, cảm giác tội lỗi không ngừng tuôn ra trong lòng...

"Từ hôm nay trở đi, ngươi sẽ không còn là thê tử của ta, cũng không có bất cứ quan hệ nào với Vân gia nữa!" Cố ý không nhìn y một cái, Thiên Dương vội vã mặc xong y phục rồi lao ra khỏi cửa.

Ngay khi cánh cửa đóng lại, tựa hồ hắn đã nghe thấy tiếng Nghi Nhi khóc lóc thảm thiết, nhưng hắn vẫn cố ép cảm giác muốn xoay người lại ôm Nghi Nhi vào lòng xuống thật sâu rồi vội vàng chạy khỏi căn nhà tranh đó.






Khóc lóc mt hi ri, Gii Nghi c nhích thân th không còn sc lc, min cưỡng mc y phc vào. Tuy rng toàn thân đau nhức, nhưng đó cũng là nhng gì y đáng phải chu. Thiên Dương đã nói không mun trông thy mt y, y cũng không phi người nhà Vân gia, không còn là thê t ca hn na. Y phi mau mau ri đi đ tránh Thiên Dương tr v trông thy lại ni gin.



Sc tri đã ti, xem chng Thiên Dương s không v na đâu!

Vy cũng tt. Nếu như đến lúc Thiên Dương v đui y đi, y s không chu ni mt! Thà rng bây gi ri đi còn hơn.

Hành trang mà y mang theo ít i vài món. Gii Nghi chỉ thay vào trang phc vn thuc v mình. Mặt khác, y không nghĩ sau này còn gi trang na nên đ li nhng tơ la mà Lăng Sương đưa cho.

Nhìn quanh bn phía, Gii Nghi lưu luyến ln cui ri bước đi.

Nơi này dù có cũ nát nhưng đã cho y cm giác ca mt gia đình, ch tiếc là, t khi gi làm Lăng Sương ti gi, y chưa được gp mt 'người nhà' nào c.

Nhưng có l, không gp cũng tt, nếu không y li càng luyến tiếc ri đi.

M cánh ca ra, bóng đêm sâu thm khiến lòng Gii Nghi càng thêm thê lương. Ngay c ông tri cũng rung b y. Y đã phi đi ri mà còn không có trăng ch li, con đường phía trước mt m như vy, y biết đi đến phương nào?

K đi, gi c ri khi đây trước đã! Không th vì không có nơi nào đ đi mà lưu li, Thiên Dương s không vui đâu.

Quái l, đang đêm hôm thế này có ai li khóc ch
?




Vân Thiên Ngh bc bi ngi dy, cui cùng chu thua trước tiếng khóc kia, cam chu ph thêm áo khoác ra ngoài m ca xem rt cuc là ai!


"Tt nht ngươi nên có lý do đy đ đ phá gic ng ca người khác, nếu không ta s cho ngươi biết mt." Thiên Ngh si bước đi ti trước mt k đang ngi trước hàng rào nhà gã, ác thanh nói.

Tên tiu qu kia xem ra không cao ln lm mà sao tiếng khóc li kinh hn thế ch!

"Tht... xin li..." Gii Nghi thút thít nc nghn ngng đu, "Ta... Ta không c ý đâu..."

Vì tri quá ti nên c hai đu chưa nhn ra người trước mt là ai.

Thiên Ngh ch cm thy da đu tê di, gã không biết làm thế nào đi phó vi người đang khóc c.

"Vào trong nhà đi." Gã th dài, xoay người bước vào, tin tay thp đèn.

Gii Nghi do d mt chút ri vi vàng theo vào.

So vi k cao ln xa l trước mt, y còn s bóng ti hơn. Bn thân y đã mò mn trong đêm khuya mt đon đường, vì không th khng chế được s hong lon trong lòng thêm na nên va đi ti nơi có người, y mi ct tiếng khóc như vậy.

Ch là y không nghĩ mình khóc li làm phin gic ng ca người khác. Aiz! Lúc nào y cũng khiến người khác gp phin phc không thôi.

"Ngươi..." Thiên Ngh xoay người, khi thy rõ k trước mt mình thì nht thi cng lưỡi, "Nàng không phi là..."

Lúc chiu nay, dù vn chưa chính thc gii thiu nhưng hai người đã chung mt đon thi gian ngn, đương nhiên gã nh rõ nàng là thê t mi cưới ca Thiên Dương. Ch là lúc đó nàng mc n y, còn bây gi li mc trang phc ca nam t.

"Là ngươi?" Gii Nghi vô thc lùi li phía sau vài bước, "Ta... Ta là nam nhân, không phi n t đâu. Trên người cũng không có gì đáng giá c!"

Thiên Ngh cười kh không thôi. "Còn tưởng ta là cường đo?"

"Phi ri... Xin li... Ta quên mt." Cái bóp c kia đã đ li n tượng quá sâu khiến y nht thi quên mt người đó là đường huynh ca Thiên Dương.

"Bây gi hn là mui phi đang ngt ngào bên Thiên Dương làm mt cp uyên ương ch. Sao li chy đến nơi xa xôi này làm sao?" Ch đã! Va ri hình như gã mi nghe được mt tin tc vô cùng trng yếu, "Ngươi là nam nhân?" Thiên Ngh thét ln.

"Vâng!"

"Nhưng Thiên Dương nói ngươi..."

"Ta la huynh y!" Gii Nghi h thn cúi đu, "Thiên Dương không biết gì nên mi nói vy."

"Vy bây gi..."

"Thiên Dương đã biết ri."

y đui ngươi đi?"

"..." Gii Nghi cúi đu, hi lâu mi nói được mt câu, "Là ta t làm t chu, không nên la di người khác."

Thiên Ngh cn thn quan sát Gii Nghi, nhìn y mi hơn mười my tui mà thôi, dáng v thin lương kh kho, cp mt sưng đ vì khóc. Nếu nói y c tình la Vân gia, tht là làm người ta khó mà tin được. Trong chuyn này nht đnh có n tình đây!

"Có th nói mi chuyn cho ta nghe được không?"

"D." Dù sao cũng không có gì phi giu diếm.

Gii Nghi nói hết t đu đến cui s vic, k c vic làm thế nào y thay Lăng Sương g đi, ch tr vic cui cùng phát sinh gia y và Thiên Dương mà thôi. Bi đó vĩnh vin s là hi c trân quý nht gia hai người h.

"Thì ra là vy." Thiên Ngh gt đu. "Nhưng nếu tiu thư nhà ngươi cần người gi mo thì ti sao không tìm n t? Ít nht thì cũng không d bị lộ tẩy."

"Ta cũng không hiu." Gii Nghi vô ti lc đu, "Ta cũng tng nói vy vi tiu thư, nhưng tiu thư li cười rt kỳ l."

Có l Lăng Sương c ý mun làm Vân gia mt mặt, khiến mi người biết Vân gia chng th phân bit ni nam n, li còn ly v mt nam nhân làm v. Thiên Ngh âm thm suy đoán. Nhưng mà, may là chưa bái đường, kp thi phát hin chuyn tình này.

"Ngươi ôm bc đ tính đi đâu?"

"Ta không biết..." Gii Nghi không có chút tính toán nào cho tương lai, "Có l s quay v Giang Nam!"

"Không phi ngươi không có người thân sao?" Thiên Ngh lo lng nói, "Dù có quay v thì đâu th nh v ai? Mà l phí ca ngươi còn đ không?"

"Lúc tiu thư ri đi có cho ta mt cái lc tay bng ngc trai." Gii Nghi giơ tay lên cho Thiên Ngh xem, "Tiu thư nói nó có th giúp ta không cần lo lắng cuộc đời sau này."

Thiên Ngh t m nhìn xem, không nhn tâm đành nói, "Cái... si dây ngc trai này ch e là không đáng my tin đâu. S là tiu thư nhà ngươi đã la ngươi ri."

"Không... Không th nào..." Gii Nghi nht thi tht thn, không dám tin, nhưng y cũng biết Thiên Ngh chng có lý gì li gt mình.

"Ngươi nói phi quay v Giang Nam, ngươi cũng biết đường đi s rt xa ch?" Thiên Ngh thương hi nói, "Mà, ngươi có biết... Ngươi đi nhm đường ri không?"

"Vy ư?"

"! Căn lu ca ta phương Bc, ngươi phi đi v phía Nam mi đúng."

"Ta ngc tht!" Gii Nghi túm cht bao đ trong tay.

Chng nhng không còn khoản lộ phí vẫn tưởng, mà ngay c phương hướng cũng không nhn được, thc s là ngc hết ch nói, b người ta la cũng đáng lm!

"Hôm nay vn khí ca ngươi còn tt lm, ch bình thường túp lu nh này cũng không có ai c." May mà ban ngày đi nhà kho ly vài th mi gp y, bng không mun Thiên Ngh thin tâm đi giúp người không h quen biết, ch s ch đến Tết!

"Theo ta thy, chi bng ngươi li Vân gia đi!"

"Có th sao?" S vui sướng trong mt Gii Nghi như đang lp lánh hơn, nhưng ri li lp tc tr nên m đm, "Nhưng... Thiên Dương không mun thy ta đâu.

"Chc chn ri. Thiên Dương tuyt không bao gi chp nhn mt k đã la di mình. Ta thy, ngươi c mc trường ca ta là được ri, có l s không đng phi đ y."

Sn nghip ca Vân gia tr mc trường chung thì thế h kế tiếp gm Thiên Dương, Thiên Ho và gã, đu có mc trường ca riêng mình, hin ti đang trong giai đon sơ khai, quy mô cũng không ln lm.

"Có th sao?" Gii Nghi kinh h hi.

ương nhiên rồi." Thiên Ngh thân thiết cười cười, "Mc trường ca ta không kiếm được nhiu lm, nhưng mun nuôi mt người thì vn còn dư chán."

"Ta cũng s làm vic mà." Gii Nghi đm bo, "Ta rt khe mnh, dù là ct c, cho nga ăn hay nu nướng, quét tước, ta đu làm được c."

"Coi như ta kiếm được đi." Thiên Dương nhướng mày nói, "Mun ri, chúng ta đi ngh thôi, ngươi cũng đng khóc na đy!"

Gii Nghi đ mt, ngp ngng xin li.

"Xem đy, ch có mt cái giường thôi. Nếu ngươi đã là nam nhân ri thì đng câu n nhiu na, ng chung vi ta đi! Ngày mai ta s đưa ngươi v mc trường ca ta."

"Không... Không cn đâu!" Gii Nghi lc đu, chng hiu sao mà y không mun ng cùng mt giường vi người khác, tr Thiên Dương ra, "Ta ng trên mt đt là được ri."

"Chc ch?"

"Vâng!"

Thiên Ngh nhún vai, không mun min cưỡng y, mà dù sao gã cũng không quen ng chung vi nam nhân khác.

Tùy tin tìm mt góc, Gii Nghi da lưng vào tường. Lúc này trong lòng y mi có cm giác bình lng mt chút. Chẳng ng y có th gp được quý nhân, không ch có một nơi để dung thân mà còn có th li vùng quan ngoi mà y đã trót thương t cái nhìn đu tiên.

Quan trng là, y có th gn Thiên Dương như thế, ch cn y mun là có th trm đi nhìn Thiên Dương mt cái.

Nghĩ vy, Gii Nghi tha mãn n n cười.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét